Đoàn Sủng Tiểu Kiều Của Baba Bạo Quân

Chương 27: Tư Minh ca ca, huynh đang làm gì đó

Uyển Huyên ôm Cố Nặc Nhi, nhích đến bên cạnh.

“Công chúa, chúng ta không nên qua bên kia xem mãnh thú kia, quá doạ người rồi. Nô tỳ ôm người đi đến bên cạnh xem thỏ nha?”

Cố Nặc Nhi thấy gấu đen lớn trong l*иg sắt, đang lấy đầu va chạm l*иg sắt.

Trong đôi mắt tròn xoe của bé con hiện ra không đành lòng.

Tiểu gia hoả giãy giụa xuống đất: “Uyển Huyên tỷ tỷ, ngươi nói cung nhân lấy thịt lại đây đi, cho gấu ăn.”

Lúc này bởi vì Cố Nặc Nhi đi đến gần vài bước làm cho gấu đen táo bạo mà phát ra tiếng gầm gừ.

Uyển Huyên sợ đến mức hốt hoảng, vội vàng tiến lên, giữ chặt tay nhỏ của Cố Nặc Nhi.

“Công chúa, ngài đừng lại gần, nô tỳ đi kêu cung nhân lấy thịt tới ngay.”

Gấu đen há hàm răng sắt nhọn, cứng rắn giống như thép.

Cái tay gấu lớn kia có cảm giác có thể chụp chết tiểu công chúa chỉ cần một cái tát.

Uyển Huyên một bên túm chặt Cố Nặc Nhi, một bên lại kêu thái giám cách đấy không xa.

“Tiểu Nhạc Tử, đi lấy thịt tới đây, công chúa muốn cho gấu ăn!”

Thiểu thái giám lên tiếng đồng ý.

Không bao lâu lại ôm ra một bồn thịt máu me nhầy nhụa ra tới.

Miệng hắn la ai da liên hồi: “Nặng quá!”

Rất nhiều lần đều suýt chút nữa ngã trên mặt đất.

Uyển Huyên nhíu mày: “Vô dụng.”

Uyển Huyên nhìn tiểu công chúa, bé chỉ đang trợn tròn mắt, đứng yên nhìn gấu đen.

Dường như không tính đi đến gần nữa.

Uyển Huyên nhẹ nhành buông tay tiểu công chúa ra, nhanh như bay mà chạy đến chỗ Tiểu Nhạc Tử, giúp hắn nâng một bên khác của bồn thịt.

“Tiểu Nhạc Tử, mất công còn tính ngươi một nữa nam nhân, nâng cái ngày còn không được, người ở Sư Hổ Viên đi chỗ nào hết rồi, sao chỉ còn một mình ngươi ở đây thế?”

Tiểu thái giám kêu khổ không ngừng: “Uyển Huyên tỷ à, ngài cũng đừng chế nhạo ta nữa, hôm nay Đại tướng quân Bạch Nghị mang theo nghĩa tử thiếu gia tiến cung.

Nghe nói muốn xem thử năng lực của thiếu gia kia khống chế mãnh thú như thế nào, những cung nhân khác trong viên đều đến hỗ trợ rồi.”

Uyển Huyên có chút ấn tượng: “Vậy sao, phải là tiểu công tử Dạ Tư Minh không?”

Tiểu Nhạc Tử đang muốn trả lời, thì bỗng nhiên hét một tiếng, lực đạo trong tay cũng thả lỏng.

Một mình Uyển Huyên không cầm được, bồn thịt trực tiếp ngã trên mặt đất.

Bang một tiếng chia năm xẻ bảy, thịt rơi xuống máu me nhầy nhụa đầy đất!

Uyển Huyên theo ánh mắt của Tiểu Nhạc Tử nhìn qua, mặt sợ đến mức không có chút máu.

“Công chúa! Ngài không thể đi qua được…”

Cố Nặc Nhi đã đứng ở trước l*иg sắt, đang chuẩn bị vươn bàn tay nhỏ của mình vào l*иg sắt.

Chỉ thấy con gấu đen kia nhe hàm răng ra lộ ra biểu tình hung ác.

Cái miệng to như bồn máu kia dường như có thể lập tức cắn rớt cánh tay trắng mềm của tiểu công chúa.

Uyển Huyên bị doạ đến mức chân mềm nhũng, vội vàng chạy như bay tới: “Công chúa, đừng duỗi tay.”

Nhưng mà đã muộn rồi.

Cánh tay nhỏ cảu tiểu gia hoả đã vào trong l*иg sắt.

Đột nhiên gấu đen vươn đầu, mắt thấy sẽ lập tức cắn xuống!

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc thì một bóng người gần như là từ trên trời rơi xuống.

Vững vàng đứng bên cạnh Cố Nặc Nhi.

Một bàn tay của hắn ấn đầu Cố Nặc Nhi lại, trược tiếp kéo bé ra ngoài.

Trong phút chốc, tay của tiểu gia hoả rời khỏi l*иg sắt.

Gấu đen cắn một cái trong không khí.

Cũng là trong nháy mắt, thiếu niên đang ấn Cố Nặc Nhi, nhe răng dường như phát ra tiếng sói gầm gừ với gấu đen trong l*иg sắt!

Gấu đen phảng phất như gặp phải sát tinh.

Đột nhiên lùi một bước. Thân thể quỳ sát đất, nhìn Cố Nặc Nhi cùng Dạ Tư Minh, trong cổ họng thở hổn hển.

Cố Nặc Nhi quay đầu nhìn thiếu niên bên người, một chút sợ hãi cũng không có.

Hai mắt to chớp chớp: “Tư Minh ca ca, huynh đang làm gì đó?”

Hôm nay Dạ Tư Minh mặc một thân kính trang màu đỏ sậm, tóc dài được một dải lụa màu đen cột lại, một đuôi ngựa phóng khoáng ở đằng sau.

Một thiếu niên vô cùng phong lưu khí phách.

Hắn nhíu mày, nhìn Cố Nặc Nhi, như nhìn một đứa ngốc.

“Ngươi có biết hay không, nó có thể cắn đứt tay ngươi.”