Từ trước Hoàng Hậu Đỗ Nghi Lan cùng Kiều quý phi là bạn khuê mật, sau đó hai người lại trước sau tiếng cung, cùng nhau nâng đỡ làm bạn.
Chưa bao giờ gây gỗ, làm ra chuyện phản bội tỷ muội.
Tình bạn hai người cực sâu, trong hậu cung cũng có người muốn ly gián hai người cũng không có biện pháp.
Hoàng Hậu từng vì quý phi mà chắn đi rất nhiều công kích ngấm ngầm hay công khai.
Sau khi Kiều quý phi sinh Cố Nặc Nhi, mọi người đầu cho rằng nàng sẽ đá rớt Hoàng Hậu đương nhiệm, mà chính mình làm chủ phượng cung.
Nhưng ai ngờ Kiều quý phi trực tiếp phát ngôn bừa bãi, nói sẽ không tranh đoạt cùng Hoàng Hậu.
“Không phải bổn cung không muốn vị trí này, mà là nếu Hoàng Hậu nương nương còn ở vị trí này một ngày, thì bổn cung tuyệt đối sẽ không tranh đoạt.”
Thời điểm Cố Nặc Nhi vừa mới sinh, Hoàng Hậu Đỗ Nghi Lan liền ôm bé đến Phượng Nghi Cung ở.
Đối với Hoàng Hậu bé có ấn tương rất sâu.
Đó là một người tốt vô cùng ôn nhu.
Nhưng mà đáng tiếc ba năm trước đây, đường như là Cố Nặc Nhi sinh ra không bao lâu.
Hoàng Hậu bị ám toán hạ độc, không nói đến việc đến bây giờ cũng không tìm ra hung thủ đứng phía sau, mà tình huống thân thể càng lúc càng kém!
Mỗi lần Kiều quý phi ôm Cố Nặc Nhi đi thăm, Hoàng Hậu chỉ có nói mấy câu, liền sẽ suy yếu mà ho khan không ngừng.
Gần như là triền miên trên giường bệnh, muốn đi ra Phượng Nghi Cung, đều là hy vọng xa vời!
Mỗi người trong hậu cung đều đang nói Hoàng Hậu sống không được lâu nữa.
Cố Dập Hàn càng không cho Kiều quý phi mang theo Cố Nặc Nhi đi đến Phượng Nghi Cung.
Sợ bệnh của Hoàng Hậu sẽ truyền cho Tiểu Nặc Nhi.
Cố Nặc Nhi luôn cảm giác được cảm xúc thay đổi của mọi người.
Tuy rằng giờ đây mẫu thân của bé đang mỉm cười dịu dàng.
Nhưng bé có thể cảm nhận được, trong đáy mắt của mẫu thân luôn có lo lắng.
Nhất định mẫu thân cũng rất sợ bạn tốt của mình rời đi.
Cố Nặc Nhi vươn cánh tay nhỏ, túm lấy ống tay áo của Kiều quý phi.
“Mẫu thân, người mang Nặc Nặc đi thăm Hoàng Hậu mẫu thân đi.”
Kiều quý phi ngẩn ra, cười bất đắc dĩ: “Nhưng mà Nặc Nặc, cha con đã nói là không được mang con đi rồi, sợ con đi theo không thoải mái.”
Cố Nặc Nhi vội vàng lắc lắc đầu nhỏ, đôi mắt vừa to vừa tròn.
“Mẫu thân, Nặc Nặc không sợ! Chúng ta trốn đi đi, không nói cho baba biết. Nặc Nặc là tiểu phúc tinh, sẽ làm cho Hoàng Hậu mẫu thân vui vẻ! Có lẽ, bệnh của Hoàng Hậu mẫu thân liền hết thì sao!”
Đối với bé con đang hết mình an ủi, âm thanh bập bẹ non nớt, trong lòng Kiều quý phi đang buồn bực cũng bình thường trở lại một ít.
Nàng cười sờ sờ khuông mặt nhỏ của Cố Nặc Nhi: “Được, mẫu thân liền mang con đi xem, nhưng mà nếu thân thể Hoàng Hậu mẫu thân không tốt. Không thể chơi với Nặc Nặc lâu thì chúng ta chỉ ngồi một lát thôi sau đó trở về được không?”
Cố Nặc Nhi gật gật đầu.
Bởi vì Kiều quý phi không muốn làm kinh động người khác, cho nên cũng không mênh mông cuồn cuồn như trước.
Mà chỉ nàng ôm theo Cố Nặc Nhi, mang theo Uyển Âm, Uyển Huyên còn có hai tiểu thái giám, ngồi kiệu nhỏ đi đến Phượng Nghi Cung.
Kiều quý phi ôm Cố Nặc Nhi đến, Thải Loan vừa rồi bị ăn đánh đang đứng ở trước cửa Phượng Nghi Cung liền nhìn thấy.
Thải Loan rất hoảng loạn.
Chẳng lẽ Kiều quý phi hối hận, lại tới gây khó dễ cô ta?
Có lẽ nhìn ra Thải Loan lo lắng, Kiều quý phi lạnh nhạt liếc cô ta một cái, nói: “Bổn cung mang theo Nặc Nặc đến thăm Hoàng Hậu, ngươi đem điểm tâm cùng một bình trà nóng tới.”
“Vâng, nô tỳ liền đi ngay.” Thải Loan âm thầm thở ra.
Uyển Âm cùng Uyển Huyên vì Kiều quý phi mà mở cửa, nàng liền ôm Cố Nặc Nhi đi vào.
Vừa mới vào trông liền nghe được âm thanh ho khan kịch liệt của Hoàng Hậu.
Cố Nặc Nhi ngửi ngửi cái mũi nhỏ.
Mùi thuốc ở đây, sao với lúc trước còn nồng đậm hơn!
“Nhã Ngọc, là muội đến rồi sao?” Một giọng nói suy yếu từ bên trong truyền đến.
Nhã Ngọc là khuê danh của Kiều quý phi.
“Lan tỷ tỷ, là muội, muội mang theo Nặc Nặc đến xem tỷ.” Kiều quý phi bước nhanh vào nội thất.