5 ngày qua đi.
Băng tuyết ở khắp nơi, trắng xoá một vùng trời.
Đêm qua tuyết rơi lớn, đông lạnh đến mức lỗ tai đỏ bừng, chỉ nghĩ tìm được một chỗ tránh gió lạnh thấu xương này.
Nhưng trong Điện Thu Thuỷ của Kiều quý phi, các cung nhân đều vội vàng đến chân không chạm đất.
Thậm chí Cung đình tư còn phái rất nhiều cung nữ thái giám đến hỗ trợ.
Đây bởi vì, hôm nay là sinh nhật của tiểu công chúa duy nhất của Hoàng Thượng Cố Nặc Nhi.
Các vương tôn đại thần, hoàng thân quý tộc đều được mời đến tham dự.
Lúc này, trong nội thất của Điện Thu Thuỷ, Kiều quý phi mặc một bộ cung trang màu đỏ sạm dựa vào trên ghế, da thịt trắng như tuyết, mày như lá liễu, trên tóc được cắm một bộ diêu có hai chỉ phương hướng vào nhau.
Trời sinh có tư thế đoan trang ung dung, lại không thiếu vũ mị đa tình.
Từ khoé mắt đến đuôi lông mày, tất cả có thẻ sánh ngang với Hoàng Hậu tôn quý.
Nhưng mà lúc này sắc mặt Kiều quý phi có chút nôn nóng.
Xung quanh chỉ có đại cung nữ Uyển Huyên của nàng.
Uyển Huyên nhẹ giọng, hồi bẩm: “Nương nương đừng lo lắng, Uyên Âm đã đi tìm rồi ạ, chắc là tiểu công chúa không chạy xa đâu.”
Ngón tay ngọc nhỏ dài của Kiều quý phi nắm chặt khăn tay: “Đứa nhỏ này, làm sao lại tự mình đi ra ngoài như thế, các ngươi cũng không thấy bé con đó đi.”
Lúc này giận dữ cũng không làm nên chuyện gì.
Nàng chỉ có thở dài, phân phó nói: “Nhanh tìm thêm người đi tìm đi! Đừng tạo ra động tĩnh quá lớn, nếu bệ hạ mà biết công chúa đi lạc, nhất định sẽ tức giận.”
“Vâng, nô tỳ liền đi an bài ngay.”
Tiểu công chúa Cố Nặc Nhi, vừa là tiểu bảo bối của Kiều quý phi, cùng Hoàng Thượng, thậm chí cả toàn cung nhân.
Nửa canh giờ trước, bé con này nhìn thấy mọi người đều bận rộn, không biết khi nào lại chạy đi ra ngoài.
Lúc này là cho Kiều quý phi hốt hoảng.
Mắt thấy một canh giờ nữa thì yến tiệc sinh nhật phải bắt đầu, chậm trễ yến hội là chuyện nhỏ, nhưng nếu công chúa mà xảy ra chuyện gì thì chính là muốn mạng người đó.
Mọi người đều đang đi tìm tiểu công chúa Cố Nặc Nhi, thì bé con này đang đứng ở sau một cái cây nhỏ trước ao hồ.
Tiểu gia hoả có một đôi mắt hạnh lịnh động, hai má phấn nộn như hoa đào, da thịt so với tuyết trắng xung quanh còn trắng hơn vài phần.
Ngũ quan tinh xảo, môi anh đào trong suốt ánh hồng.
Hôm nay Cố Nặc Nhị mặc một cái áo bông nhỏ màu đỏ, trên chân là một đôi ủng trắng xinh.
Trên đầu là bộ điêu hình hai tai thỏ, theo động tác thì nhẹ nhàng lay động.
Bé con đứng ở sau cây, lén lút mà dò cái đầu nhỏ ra.
Tay nhỏ lo lắng mà nắm chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người bên hồ.
Đó là hai nữ đồng tầm 5 tuổi.
Hai đứa bé bắt được một con mèo nhỏ, đang nhéo cổ nó, nhấn vào trong nước.
Cho dù cách khá xa nhưng Cố Nặc Nhi còn có thể nghe thấy được tiếng kêu nức nở của mèo con, sau đó tiếng kêu dần dần yếu đi, hơi thở thoi thóp.
Hai nữ đồng ăn mặc xiêm y cẩm tú, nhưng lại cười nụ cười bừa bãi,
Cố Nặc Nhi nghe được một trong hai đứa bé đó nói: “Nghe nói mèo không thích nước, nhưng có chín cái mạng, chúng ta ném nó vào hồ đi! Xem thử nó có chết hay không.”
“Ý kiến hay.”
Ngay sau đó, Cố Nặc Nhi trừng to đôi mắt, vậy mà hai đứa bé kia đem mèo con đáng thương, giống như cục đá mà ném vào trong nước.
Tay nhỏ của bé con nắm chặt, tức giận mà lẩm bẩm: “Người xấu.”
Cố Nặc Nhi giấu mình ở sau cây, tay nhỏ vung lên.
Chỉ thấy, mèo con kia được dòng nước mơn chớm, giống như một cái bong bóng mà bao vây lại, từ trong nước nâng lên.
Hai đứa bé kia thấy thế, sợ đến mức thất thanh kêu to.
Trong đó có một đứa bé ngã ngồi trên mặt đất: “Yêu quái? Có yêu quái?”
Chỉ thấy mặt nước của ao hồ đang yên tĩnh, thì đột nhiên có từng cột nước nhỏ bay đến, đập về phía hai đứa bé.
Xiêm y của hai đứa bé ướt nhẹp, hoảng sợ mà hét chói tai, sau đó chạy trối chết.
Cố Nặc Nhi che cái miệng nhỏ, lặng lẽ cười ra tiếng.
Chờ hai người chạy đi, bé mới đi từ sau cây đến bên hồ.