Chữa Khỏi Xà Tinh Bệnh Cho BOSS, Muội Tử Thật Hùng Tráng Uy Vũ

Chương 8

Mặc dù miệng hỏi là ai, nhưng trên thực tế Phù Vọng đã biết rõ người đến là Thư Ngư. Không chỉ có là bởi vì nơi này ngoại trừ Thư Ngư ra thì không có người nào lại đi theo dõi mà còn làm không cẩn thận như thế, mà cũng bởi vì lúc trước hắn làm thuốc ở trước mặt nàng chính là vì muốn dẫn nàng tới.

Nàng là một cô nương rất dễ hiểu, so sánh với người phải tranh đấu mà sống là hắn tựa như là một đầm nước thanh tịnh, chỉ cần một cái là có thể nhìn rõ ràng. Cho nên Phù Vọng cũng biết rõ ràng ý nghĩ của nàng, cũng có thể phỏng đoán hành vi của nàng đến tám chín phần mười. Hắn biết rõ, Thư Ngư lúc ấy trong mắt lộ ra ánh sáng rực rỡ hiếu kì nhất định sẽ tới.

Nhưng Thư Ngư không biết BOSS đã biết, cho nên nàng hiện tại chỉ cảm giác hơi xấu hổ. Bất kể là ai thì khi bị phát hiện đang rình mò đều sẽ có cảm giác lúng túng, mặc dù nàng biết là mình tuyệt đối không có ý gì không tốt mà chỉ là thuần túy hiếu kì mà thôi.

Vốn nàng còn muốn chạy đi, thế nhưng nàng lại nghĩ lại, nghe nói BOSS lúc nửa yêu hóa sẽ suy yếu, nếu nàng vừa chạy để BOSS đuổi theo rồi lại phát sinh chuyện bất ngờ gì thì phải làm sao bây giờ. BOSS đa nghi lại đa tâm như vậy, không biết được ai đang rình coi chắc chắn sẽ không yên lòng, sau đó sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tìm hiểu rõ ràng, cuối cùng bị điều tra ra còn không bằng hiện tại tự mình ra ngoài tự thú... Thư Ngư đột nhiên nhớ tới mình khi còn bé nghịch ngợm làm vỡ tách trà của gia gia.

Suy nghĩ một vòng, Thư Ngư vẫn lề mà lề mề đi ra ngoài, lôi kéo góc áo của mình, cố gắng làm ra vẻ mặt chính trực, nghiêm túc mở miệng nói: "Là ta, ta có chút không yên lòng về ngươi, cho nên tới xem một chút."

Tiểu thiếu niên ngồi dưới ánh trăng trong hồ chậm rãi cười, hơi nghiêng đầu nhẹ nói: "Thật sao?"

Thư Ngư không nhịn được lui về sau hai bước, nàng cảm giác em bé trong lòng mình đang phun ra hai ống máu mũi rồi che ngực ngã xuống đất, nhưng mà còn phải làm ra vẻ mặt "Không sai, chính là chính trực như thế ". Nàng không biết BOSS có thể tin tưởng lý do này hay không, bởi vì hắn vẫn luôn cười tít mắt nên hoàn toàn không nhìn ra được chút tâm lý nào, hơn nữa nụ cười quá loá mắt kia cũng làm nàng không dám nhìn nhiều, nơi này không có vương vương tranh đấu đâu.

Vì làm dịu xấu hổ, Thư Ngư sờ lên cái mũi và nhìn chân của mình rồi hỏi: "Ngươi ngâm mình ở trong hồ không thấy lạnh sao?"

"Ao này là ao linh tuyền, hội tụ địa chi thanh khí và chi linh Nguyệt Hoa đều là một loại thuốc bổ không tệ với yêu tộc. Mà ta thân là nửa yêu, mỗi lần nửa yêu hóa đều sẽ yếu ớt hơn bình thường, đồng thời sẽ toát ra một ít hương vị, sẽ thu hút vài dã thú cấp thấp vây công, ở chỗ này cũng có thể áp chế được." Phù Vọng buông thõng con ngươi, ngữ khí lạnh nhạt, nhìn qua không hiểu sao lại cảm thấy hơi đáng thương.

Thư Ngư hơi căng thẳng, nàng không phải là bị bộ dáng yếu ớt kia của BOSS đả động, nơi này không ai rõ ràng BOSS là dạng người gì hơn so với nàng, tuyệt chiêu lớn nhất của hắn là giả vờ. Nàng chỉ là đang run sợ khi BOSS lại đem việc này nói cho nàng, nói cho nàng là mình sẽ suy yếu.

Dù sao ở bên trong Mộng Trạch cũng có rất nhiều hỗn yêu, nhưng mà nửa yêu lại rất ít. Hơn nữa nửa yêu đều yếu đuối, có thể sống đến thành niên đều rất ít, rất nhiều nửa yêu đều sẽ bí mật ẩn tàng bộ dạng nửa yêu hóa của mình, nhưng mà Thư Ngư phát hiện BOSS hoàn toàn không giấu diếm ở trước mặt nàng một chút xíu nào, mặc dù nàng bởi vì nguyên nhân kịch bản đã biết đến nhiều hơn cần thiết. Thế nhưng không phải đã nói là BOSS sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào hay sao? Vậy hắn ở trước mặt nàng hoàn toàn không có nửa điểm giấu diếm là vì cái gì? Nàng cảm giác hơi sợ hãi đó a ha ha... Sẽ không phải, hiện tại BOSS còn chưa hắc hóa nghiêm trọng đó chứ?

Thư Ngư hơi không xác định, cả buổi mới lẩm bẩm trả lời được một câu: "Có... Có đúng không."

Trong khi Thư Ngư mất tự nhiên thì Phù Vọng lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn giống như không quan tâm bộ dáng yếu ớt của mình bây giờ, vẫn như cũ giơ lên nụ cười thường ngày, ấm áp nói chuyện phiếm như thường với Thư Ngư.

"Ta bên này còn cần một quãng thời gian, Thư Ngư đi về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay không phải luyện tập có mệt lắm không?"

"Ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi." Thư Ngư bị thái độ như thường của hắn lây nhiễm, cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn nhiều. Nói xong, nàng cũng ngồi xuống một tảng đá cách cái ao đó không xa. Kỳ thật, nàng cũng lo lắng cho BOSS, lỡ như xảy ra chuyện gì bất ngờ, nàng sẽ mất đi một người hợp tác và một lão sư rất tốt.

Thư Ngư ngồi ở trên tảng đá, đột nhiên đối diện với con mắt của Phù Vọng, không biết vì sao nàng lại thấy được cái gọi là ôn nhu hiện lên trong con mắt màu bạc của BOSS. BOSS đột nhiên trở nên nhu hòa, nhưng mà nàng rất sợ hãi —— BOSS phát ra mị lực lớn như thế còn muốn phóng điện vào nàng đó, hắn có biết không?

Thấy nàng tận lực dời ánh mắt, Phù Vọng cười cười, dùng một loại ánh mắt trực tiếp nhưng sẽ không làm cho người ta chán ghét nhìn nàng. Thiên Phong Cẩn Du có bề ngoài rất đẹp, là một vẻ đẹp như ngọn lửa thiêu đốt. Nếu như là Thiên Phong Cẩn Du ban đầu thì bề ngoài đẹp này sẽ giống như liệt diễm chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng khi bên trong cỗ thân thể này đổi thành một người khác, an tĩnh ngồi ở chỗ đó, mang theo chút ngại ngùng không dễ phát hiện thì rất dễ khiến người ta cảm thấy thật ôn hòa.

Nàng giống như nước, sau khi kết hợp với bề ngoài chói mắt này, thì khi nàng không tận lực bắt chước Thiên Phong Cẩn Du, bề ngoài của nàng sẽ hiện ra một loại mỹ cảm đặc biệt dung hợp giữa nước và lửa, vô cùng hấp dẫn người khác. Mà nàng như vậy, dường như chỉ có một mình hắn có thể trông thấy, là phong cảnh độc thuộc về hắn.

Mẹ kiếp, ánh mắt của BOSS càng ngày càng có tính xuyên thấu, hiện tại nàng chỉ mặc một tầng vải vóc thật mỏng, nên cực kỳ không có cảm giác an toàn chút nào! Nội tâm Thư Ngư gào thét, ngẩng đầu ngắm trăng, cố gắng không nhìn vào ánh mắt của BOSS.

Cũng may hắn rất nhanh đã thu liễm, đồng thời còn từ trong ao đứng lên, "Đêm đã khuya, chúng ta trở về đi."

Thư Ngư hơi bất ngờ, "Nhanh như vậy sao?"

Phù Vọng chỉ cười cười không nói gì, hắn từ trong ao đi ra. Đương nhiên là sẽ không nhanh như thế, bởi hắn ít nhất cũng phải ở chỗ này đợi cho đến hừng đông. Nhưng Thư Ngư còn muốn nghỉ ngơi, nếu chăm sóc hắn thì làm sao nghỉ ngơi được? Không ở nơi này thì nhiều lắm chính là ít hấp thu Nguyệt Hoa đi mà thôi, thỉnh thoảng quay lại cũng không trở ngại.

Y phục của hắn bị đánh ướt, hoàn toàn dán ở trên thân, phác hoạ ra thân hình yếu ớt của một thiếu niên. Cho dù là người thiếu niên thì cũng là một thân thể cực kỳ mỹ lệ, giống như là lưu tuyến trôi chảy. Hèn chi có người nói vẻ đẹp nửa chặn nửa che sẽ càng thêm dụ hoặc, Thư Ngư hiện tại rất tán thành. Vất vả lắm mới dời tầm mắt của mình từ làn da tuyết trắng của thiếu niên kia lên gương mặt xinh đẹp thư hùng mạc biện, nàng nói: "Mặc quần áo ướt sẽ lạnh đó? Hay là dùng linh lực hơ cho khô một chút?"

"Trạng thái hiện tại của ta tạm thời không dùng được linh lực." Phù Vọng không thèm quan tâm bóc ra một cái điểm yếu nữa của mình.

Thư Ngư choáng váng, nàng cũng không biết. Loại tiểu pháp thuật đơn giản này học không khó, nhưng mà nàng vốn dĩ không có thời gian học những tiểu pháp thuật đơn giản này mà đều nghiên cứu luyện tập đại chiêu bảo mệnh. Nghĩ nghĩ nàng vẫn tới gần một chút, khoác áo khoác của mình lên trên thân BOSS.

"Vậy chúng ta trở về đi."

Trong rừng trúc rất tối, Phù Vọng với dáng người hơi thấp một chút, bọc lấy áo khoác của Thư Ngư trầm mặc đi ở sau lưng nàng. Bởi vì áo khoác quá dài nên không thể không kéo lên, cộng thêm trong rừng rất tối, hắn dường như thấy không rõ đường, đi hơi phí sức. Thư Ngư thấy rõ ràng những khó khăn của BOSS, nàng còn đang tự hỏi có nên đến đó giúp một tay hay không. Sau khi BOSS nửa yêu hóa thì hình như càng thêm yếu đi, nhưng hắn luôn là kiểu dù gượng gượng đến chết cũng sẽ không lộ ra vẻ chật vật.

Sau khi âm thầm quan sát hắn đến mức thiếu chút nữa bị một viên hòn đá nhỏ làm trượt chân, Thư Ngư cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng, "Nơi này tối như vậy, không bằng ta dẫn ngươi đi?"

"Ừm, được." Phù Vọng ở trong màn đêm lặng lẽ lộ ra nụ cười đã sớm có dự liệu, chủ động đưa tay ra dắt tay nàng. Tay của hắn cũng nhỏ, so với nàng còn nhỏ hơn, đôi tay này mấy ngày trước còn thon dài hữu lực, tay nắm tay dạy cho nàng rất nhiều thứ, nhưng bây giờ lại trở nên nhỏ như vậy, cầm tay của nàng mà chỉ nắm được ba đầu ngón tay. Không biết vì sao, Thư Ngư lại cảm giác được xúc cảm lành lạnh kia, cảm thấy nửa người của mình đều có chút cứng ngắc, khó mà nói ra lý do vì sao.

Tay Thư Ngư rất ấm, nắm lấy trong chốc lát, bàn tay vốn dĩ lạnh băng của Phù Vọng liền trở nên ấm áp lên, nhưng mà trở lại trong điện, Thư Ngư buông hắn ra thì liền nhìn thấy hắn kéo cái áo khoác lớn co rúm lại một chút. Bề ngoài hắn hiện tại thực sự có tính lừa gạt, cho dù biết rõ tính cách của hắn thì Thư Ngư cũng không nhịn được muốn "Ôi, nhóc đáng thương, mau tới để đại tỷ tỷ ôm vào trong ngực" .

"Được rồi, ta đi thu thập một chút, Thư Ngư mau mau nghỉ ngơi đi." Phù Vọng dùng vẻ mặt đại nhân nói đến đây thì cái lỗ tai đáng yêu trên đầu cũng giật giật, buông thõng cái đuôi to mềm mại tiến vào bên trong bể tắm.

Thư Ngư yên lặng bò lên giường nằm ở vị trí của mình, cảm giác có chút mất ngủ. Một lát sau, Phù Vọng rón rén đi đến, hắn lướt nhẹ qua tắt đi ánh đèn minh châu, chỉ để lại một ánh nến mờ tối. Thư Ngư nghe thấy một thanh âm ồn ào, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn cũng ngủ ở trên vị trí của hắn, ngủ ở nơi đó nhìn nho nhỏ vô cùng dễ thương.

Hắn ôm thật chặt lấy cái chăn mền, giống như là rất lạnh vậy. Có lẽ nhiệt độ trong cái điện trống trải này đối với Phù Vọng yếu ớt mà nói quả thật có chút thấp. Thư Ngư lay chăn mền, trong bóng đêm mở miệng, "Phù Vọng, ngươi có lạnh không?"

"Có, có một ít, nhưng mà không sao đâu, cũng không phải là không chịu đựng được." Không biết có phải là Thư Ngư ảo giác hay không mà nàng lại cảm thấy bên trong giọng nói của Phù Vọng mang theo ý cười.

Thư Ngư trầm mặc một hồi, đứng lên ôm chăn mền của mình qua rồi lấy chăn mền trùm lên cái bọc nhỏ kia, sau đó liền xoay người trở về. Nhưng mà nàng vừa mới chuyển thân thì liền bị một cái tay lạnh nhỏ bé kéo lại

"Hôm nay chúng ta ngủ ở cùng một chỗ đi, nhưng nếu như ngươi không thích dựa vào gần ta thì ta cũng không miễn cưỡng, nhưng mà chăn mền thì ngươi cứ lấy về đắp đi." Miệng thì nói như vậy, nhưng tay Phù Vọng lại không có ý buông ra.

Thư Ngư cam chịu nghĩ nghĩ, dù sao buổi sáng cũng ngủ cùng nhau, dứt khoát theo ý hắn cũng được. Hơn nữa, hắn hiện tại đã thành như vậy, thật sự là sẽ không làm được cái gì. Ừm, nhóc con này không đủ gây sợ. Ngầm nghĩ nghĩ, Thư Ngư chính trực tiến tới bên cạnh Phù Vọng, cùng che kín chăn mền với hắn.

Hai người đều không nói chuyện, nhưng hai người đều không ngủ, một người trừng mắt nhìn xà nhà, một người nhìn một cái khác.

"Thư Ngư." Phù Vọng đột nhiên nói.

"A?"

"Ngươi không thích ta đúng không? Ta cảm giác ngươi tựa hồ có chút sợ hãi ta, nhưng ta tự nhận là ta cũng không làm chuyện gì không tốt với ngươi."

Thư Ngư: "..." Ta đã phải liều mạng nói với chính mình là người trước mặt chính là một đại BOSS sẽ lấy mạng người thì mới có thể miễn cưỡng kiềm chế sắc tâm, làm một người chính trực thoát ly mấy cái suy nghĩ tà da^ʍ khó khăn đến thế nào ngươi có biết không? Vậy mà ngươi còn muốn nũng nịu!

"Nếu như không thích dáng vẻ trước khi của ta thì bộ dáng bây giờ của ta, ngươi có thể tiếp nhận chưa? Nếu như ngươi thích như vậy thì ta đồng ý sẽ luôn duy trì bộ dáng này." Phù Vọng đột nhiên nói, vừa nói, vừa tới gần một chút, đưa tay cầm tay Thư Ngư quy củ để ở bên người, ngón tay thân mật tiến vào giữa ngón tay của nàng cầm thật chặt.

"Không phải, không phải, ta, ta không không thích ngươi a ha ha, ha." Thư Ngư cà lăm, nàng lui về sau ý đồ cách xa một chút, nhưng mà tay tiểu thiếu niên có khí lực rất lớn làm nàng không tránh thoát nổi. Thoáng một cái từ một thiếu niên nhỏ yếu biến thành đại lực sĩ thật sự là đáng sợ, BOSS không phải là đang giả yếu đấy chứ!

"Ngươi tin tưởng ta, ta chưa từng có thân mật với bất kỳ người nào khác như vậy, chỉ có ngươi." Thiếu niên dựa sát thân thể vào người nàng, âm thanh êm tai thanh tịnh đầy vẻ dụ hoặc, trầm thấp nặng nề vang lên ở bên tai. Thư Ngư cảm giác mình sắp nổ rồi, đặc biệt là hắn còn đang sờ tay lên gương mặt của nàng nữa.

Em trai, mau buông chị ra, chị có cảm giác mình bây giờ đang phạm tội đó? Áp lực tâm lý rất lớn đó!

Nếu không buông tay thì ta sẽ cho ngươi một trận a a a đồ tiểu yêu tinh! Mặc dù nội tâm gào thét như thế, nhưng mà Thư Ngư cũng không dám làm như vậy =.=

Nàng nhấn xuống nội tâm ngo ngoe muốn động của mình, kiên định cự tuyệt Phù Vọng, nhét tay hắn trở về trong chăn, đồng thời bi thương nói: "Với tuổi tác và bề ngoài bây giờ của ngươi, nếu ta thật sự làm cái gì với ngươi thì coi như là phạm pháp rồi, như vậy không nên." Hơn nữa BOSS mới mở chốt gì sao, sao lại trở nên chủ động như thế!

Phù Vọng: "..." Có chút nghe không hiểu nhưng mà lại giống như hiểu rõ lời cự tuyệt kiên định của nàng, thế là hắn rốt cuộc vì sao lại bị nàng ghét bỏ như thế chứ? Hắn không hiểu. Bình thường mà nói, nếu như một nữ nhân không có cảm giác an toàn, cho dù không thể tiếp nhận nam tử trưởng thành thì đối mặt với thiếu niên còn nhỏ thì vẫn sẽ dễ dàng thả lỏng hơn mới đúng chứ. Nhưng nàng mặc kệ hắn là cái dạng gì thì cũng đều cự tuyệt rất kiên định.

Thư Ngư đợi một hồi không nghe thấy BOSS nói chuyện, thấp thỏm nghĩ là mình có cự tuyệt quá trực tiếp hay không, nhưng uyển chuyển một chút thì chắc là hắn sẽ cởϊ qυầи áo ra luôn mất.

Trong bóng đêm giống như vang lên một tiếng thở dài nhẹ giọng như có như không, "Ta thật sự, hi vọng ngươi có thể thích ta."

Thư Ngư trì trệ, nhỏ giọng đáp lại, "Thế nhưng ta thật sự rất thích ngươi, không lừa ngươi đâu." Nàng thật sự yêu thích người này, từ lúc ở trong quyển tiểu thuyết, nhìn những việc hắn trải qua, vì hắn đau lòng, vì hắn vui sướиɠ, vì hắn thương tâm. Thế nhưng ở chỗ này, nàng lại sợ hãi, bởi nàng biết đây là một nam nhân sẽ dùng sự ôn nhu quan tâm của mình để ngụy trang, nàng sợ mình sẽ bị lừa. Bất luận là ai, chỉ cần giao trái tim ra thì đều sẽ bị tổn thương. Cho nên nàng có thể tin tưởng hắn, có thể an ủi hắn, nhưng không thể yêu hắn.

Phù Vọng nghe nàng nói liền nghĩ đến, nàng thật sự là một cô nương ôn nhu lại dễ mềm lòng, rõ ràng đã nhận ra được hắn là dạng người gì nhưng vẫn muốn chăm sóc hắn an ủi hắn lúc hắn ra vẻ đáng thương. Loại người như vậy rất dễ dàng bị lừa gạt. Suy nghĩ về sau nàng có lẽ sẽ gặp phải người không có hảo ý như hắn, cũng sẽ bị lừa, Phù Vọng liền sinh ra một loại tâm trạng không vui lắm.

Phù Vọng vẫn luôn trầm mặc, Thư Ngư gãi đầu của mình tiếp tục nói: "Ta đột nhiên tới đây, kỳ thật rất sợ hãi, bởi vì ai cũng không nhận ra, ngươi giúp ta rất nhiều. Lúc ta vừa tới nơi này cũng không biết muốn làm gì, nếu như ngươi không dạy ta, ta có lẽ đã bị phơi bày rồi."

Thư Ngư nhớ tới hồi mình học cấp hai, đã từng tưởng tượng qua nếu như mình xuyên qua thì sẽ làm thế nào. Lúc ấy đi xem phim hay là đọc trong tiểu thuyết về mấy nhân vật chính xuyên qua nàng đều khịt mũi coi thường, cảm thấy nếu như là mình thì nhất định sẽ đá những nữ nhân yếu đến bỏ đi kia cách xa mấy con phố, thậm chí có thể lập tức tìm được phương hướng duy trì sinh mệnh và đương nhiên cũng sẽ biết phải làm sao để tốt hơn, sau đó dán vẻ mặt của nhân vật nguyên tác, cải biến cuộc sống, cải biến thế giới để đến với đỉnh cao của cuộc sống.

Nhưng mà đến khi thật sự xảy ra loại sự tình nà, nàng mới phát hiện mọi chuyện cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, nàng căn bản không nghĩ ra được gì, không cách nào thích ứng được hoàn cảnh, tốc độ phản ứng còn chậm đi, trong lòng chỉ lo rối bời và sợ hãi, hoàn toàn không biết nên làm cái gì, thật sự là rất vô dụng. Đừng bảo là lập tức đã biết mình nên làm như thế nào, nàng vốn dĩ còn không thể bằng mấy nhân vật nữ trong tiểu thuyết mà nàng từng chê kia.

Không thể không nói, nàng hiện tại cảm thấy rất là may mắn vì có thể kết liên minh cùng BOSS, cảm giác vô cùng an toàn.

Phù Vọng cười khẽ một tiếng rồi lại thở dài một tiếng, dùng cặp tay nhỏ kia sờ lên đầu Thư Ngư, "Ta nói đùa với ngươi thôi, không cần khẩn trương như vậy. Ta thấy ngươi vẫn luôn rất câu thúc, mỗi giờ mỗi khắc đều rất khẩn trương, nếu cứ như vậy lâu dài thì ngươi sẽ sụp đổ. Tựa như dây cung vậy, căng quá thì sẽ dễ đứt đoạn. Nếu như có thể, ta hi vọng mình có thể giúp ngươi buông lỏng một chút, đối với những người khác không thể buông lỏng thì chí ít ở trước mặt ta, ta nghĩ ngươi có thể buông lỏng một chút, đừng ép buộc mình cẩn thận từng li từng tí như vậy."

Phù Vọng dùng cặp tay tiểu đệ đệ nhưng lại nói với cái giọng đại ca ca để trấn an người ta, hắn đã quen thuộc dùng cách ôn nhu này rồi, chính là kiểu vừa ấm áp ôn hòa, vừa chân thành tha thiết lại tràn đầy thương yêu, còn có chút cảm giác ôn nhu chữa lành, thực sự là hội tâm nhất kích.

#ngày nào cũng được BOSS chữa trị#

"Cảm ơn." Thư Ngư đỏ mặt nói ra một câu cảm ơn, rồi lại giật giật ngón tay hỏi: "Ta vừa rồi đã muốn nói, nhưng mà hơi ngại..."

"Ừm? Không liên quan, có chuyện gì ngươi có thể nói cho ta nghe."

"Ta muốn sờ lỗ tai của ngươi một chút, có thể hay không?" Thư Ngư nói xong bèn nhấn mạnh "Ta không ý tứ gì khác, chỉ là ta thích cái cảm giác lông xù kia."

"A ~ đương nhiên có thể, ngươi thích thì cái đuôi ta cũng có thể cho ngươi sờ."

"Thật sao?" Giọng của Thư Ngư rõ ràng đã cao hứng trở lại.

Nụ cười Phù Vọng lớn hơn, hắn cầm tay Thư Ngư để ở trên đỉnh đầu của mình, sau đó tới gần nàng một chút, thuận tiện để nàng sờ lỗ tai của mình.

Xúc cảm lỗ tai lông xù giống y như trong tưởng tượng, sờ mấy lần xong cái lỗ tai kia còn run lắc một cái, đáng yêu ghê gớm. Thư Ngư sờ hai cái lỗ tai kia rất lâu rồi mới lưu luyến không rời buông ra, sau đó liền để mắt tới cái đuôi to kia.

Cái đuôi to màu trắng giống như là một tấm bạt nhỏ dựng lên trên người Phù Vọng, gần như phủ lên gần nửa người của hắn. Cho dù là trong không gian mờ tối thì bộ lông màu trắng kia cũng phát tán ra quang mang. Xúc cảm lúc sờ cái đuôi so với lỗ tai còn tốt hơn, bờ lông xoã tung vừa trơn vừa mềm, sờ lên làm Thư Ngư thích thú không muốn buông tay. Dựa theo cách sờ của nàng thì đống lông cũng bị nàng tóm rơi mất một nắm lớn, nhưng mà may sao Phù Vọng cũng dễ tính, không nói một lời mặc cho nàng sờ thống khoái.

Thư Ngư vốn dĩ đã muốn thu liễm, nhưng sau đó trông thấy Phù Vọng hoàn toàn dung túng cho mình nên đã dứt khoát ôm cái đuôi vào trong lòng, đem mặt chôn lên đó hạnh phúc cọ cọ. Nhưng không biết nàng không cẩn thận ấn vào chỗ nào mà lại đột nhiên cảm giác cả người Phù Vọng lắc một cái, mờ mịt ngẩng đầu, nàng sững sờ hỏi: "Làm đau ngươi sao?"

Cách một hồi lâu, Phù Vọng mới như thường trả lời: "Không có, ngươi có thể tiếp tục chơi, ta rất vui vẻ." Trước lúc này, rất nhiều năm trước đó, hắn chưa từng cảm thấy mấy cái bộ phận đại diện cho thú của hắn thì có cái gì đáng để được yêu thích, bởi vì thứ đó đại diện cho thân phận nửa yêu của hắn, huyết dịch không thể tương dung. Ở trong mắt phần lớn yêu tộc, bộ phận loại thú này đại diện cho huyết dịch không thuần và đê tiện, có lẽ cũng chỉ có nàng mới yêu thích như vậy.

Thấy rõ nét mặt thích thú của Thư Ngư khi sờ cái đuôi kia, Phù Vọng cảm thấy quyết định đem bộ dạng nửa yêu hóa này bày ở trước mặt nàng của mình lại một lần nữa đúng rồi. Chỉ có một điểm duy nhất mà hắn tính sai, đó là hắn còn tưởng Thư Ngư nói sờ một chút thì sẽ thật chỉ là sờ một chút mà thôi, kết quả hiện tại mới phát hiện chuyện cũng không phải là như thế. Hắn không ngờ Thư Ngư lại yêu thích như vậy, yêu thích đến mức còn muốn tiếp xúc thân mật như thế, mà lỗ tai của hắn và cái đuôi lại vô cùng nhạy cảm.

Cho nên dưới loại tình huống không thể nói dừng này, hắn thực sự là có chút buồn rầu. Nếu như Thư Ngư nghiêm túc nhìn thì nhất định sẽ phát hiện con mắt BOSS hiện tại đã biến đỏ. Nhắm mắt lại âm thầm hít một tiếng, Phù Vọng không quá tự tại run lỗ tai lên một cái, trong lúc Thư Ngư lại không biết xoa nhẹ lên chỗ mẫn cảm trên cái đuôi, hắn liền thở hổn hển một hơi.

Vào giờ phút này, BOSS cơ hồ là đã sụp đổ rồi.