Tô Hòa lại giới thiệu sư phụ Tô cho ông cụ Tô và đội trưởng Trần Hữu Đức.
Thông thường mà nói, sư phụ Tôn sẽ không quan tâm người trong thôn. Nhưng thái độ lúc này có thể coi là không tồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, trên đường, Tô Hòa phát huy hết bản lĩnh xã giao hướng ngoại, nịnh sư phụ Tôn xoay mòng mòng.
Nếu không phải con trai của sư phụ Tôn đã lập gia đình, đoán chừng ông ấy còn muốn rước Tô Hòa về làm con dâu!
Bà cụ Tô ngắt đùi mình một cái thật mạnh, đau điếng người, lúc này mới tin mình không nằm mơ!
Ông trời ơi!
Đại Nha thật sự mượn được trâu sắt về rồi!
Nghĩ tới sự bí bách và chế giễu vừa mới chịu đựng, bà cụ chống nạnh chửi: “Thằng cha con Trương Liên Hương đó còn muốn bà đây xin lỗi nó, đền tiền cho nó? Đừng có mơ! Không phải chỉ là nuôi mấy con trâu tàn sao? Có gì ghê gớm? Chúng ta có trâu sắt! Một con bằng cả trăm con của họ!”
“Nhà họ Tô chúng tôi thể hiện đấy thì sao? Chúng tôi có bản lĩnh đó! Ông già nhà tôi đã sớm dự liệu được những việc này, bảo Đại Nha vào huyện mượn trâu sắt rồi!”
“Đại Nha của chúng tôi chẳng những xinh đẹp còn rất có bản lĩnh, không tốn công sức gì đã mượn được trâu sắt về! Mười dặm tám thôn không có đứa nào bản lĩnh bằng cháu gái bảo bối của tôi…”
Bà cụ Tô nói xong liền nắm tay Tô Hòa không buông.
“Cháu gái lớn bảo bối của bà! Bà biết trong nhà chúng ta có con là giỏi giang nhất! Hai hôm nay con không ở nhà, bà nhớ muốn chết…”
Tô Hòa: “…”
Tình yêu của bà nội giống như lốc xoáy, nói tới là tới!
Tô Vĩnh Quốc và Triệu Thúy Nga cũng cười tươi, tự hào theo.
Trâu sắt mà ngay cả lãnh đạo công xã cũng không mượn được, con gái họ mượn được!
Con gái thật sự quá có bản lĩnh!
Tô Hòa nói với Tô Vĩnh Quốc: “Cha, còn có sư phụ Trương ngồi xe khách tới, lúc này chắc cũng tới trấn rồi, con bảo anh ấy đợi ở cổng cung tiêu xã, cha cưỡi xe đạp đón một chút.”
Tô Vĩnh Quốc đồng ý ngay, đạp xe đi đón người.
Trước khi đi, Tô Hòa còn nhét cho ông ấy một tờ phiếu thịt, bảo ông ấy mua thịt về.
Tô Vĩnh Quốc cũng không hỏi lai lịch của phiếu thịt, đoán là Tô Hòa mang từ nhà họ Thẩm về.
Tô Hòa mời sư phụ Tôn vào nhà nghỉ ngơi, bà cụ Tô và Triệu Thúy Nga vội nấu cơm.
Người trong thôn vẫn chưa giải tán, vây quanh máy kéo nói nói cười cười.
Mỗi năm thôn Hoàng Khê luôn là thôn làm vụ xuân muộn nhất, lần này cuối cùng cũng nở mày nở mặt rồi!
Sư phụ Tôn rất nghĩa khí, không đợi sư phụ Trương tới, ăn cơm trưa xong liền bắt đầu cày đất.
Không ít người đều đi theo hóng hớt, trong thôn rộn ràng như đón tết.
Ngay cả trường tiểu học trong thôn cũng cho học sinh nghỉ một buổi, chạy ra đồng xem máy kéo, nghe nói còn phải viết văn.
Tô Tiểu Mãn được một đám học sinh tiểu học vây quanh thật sự thích chết được!
Ngay cả nhúm tóc con trên đầu cũng mang theo khí thế vương bá!
“Nhìn thấy chưa? Đây là trâu sắt do chị tớ mượn về!”
“Chị của Tô Tiểu Mãn tớ, chị ruột!”
…
Thôn Hoàng Khê giống như ăn tết, thôn họ Trương lại đìu hiu!
Họ vốn tưởng sẽ đợi được ông cụ Tô tới xin lỗi, kết quả lại đợi được một tin tức khiến họ trợn mắt há hốc mồm.
Thôn Hoàng Khê mượn được trâu sắt, đã đang cày đất rồi!
Làm sao có thể?
Công xã Hòe Hoa cũng không mượn được trâu sắt, một con nhóc như Tô Hòa lại mượn được?
Có người bắt đầu bất mãn với cha con Trương Liên Hương.
Trước đây thôn Hoàng Khê mượn trâu cày không phải mượn không, mỗi lần đều sẽ trả chút tiền, tuy không nhiều nhưng mỗi nhà đều được chia chút đỉnh.