Tô Vĩnh Thạch thấy Tô Hòa không giống như đang bịa chuyện, không khỏi trách bà cụ Tô: “Trương Liên Hương chính là một con đàn bà chua ngoa, bà con khi không chọc cô ta làm gì?”
Tô Hòa cười như không cười: “Chú hai, việc này phải cảm ơn chú đó! Trương Liên Hương nghe nói chú giới thiệu cho cháu một mối hôn sự tốt, chạy tới nhà chúng ta làm thân. Sau khi nghe hôn sự đổ bể liền lật mặt, bà con thương con, cho nên mới đánh bà ta.”
Sắc mặt Tô Vĩnh Thạch lúc xanh lúc trắng: “Cho dù nói thế nào, chắc chắn con cũng không mượn được trâu sắt đâu, đi cho có rồi về đi!”
Tô Hòa gật đầu: “Ừm, con ở chỗ chú mấy ngày, nếu không mượn được con sẽ về. Có điều, chuyện mượn trâu sắt này chú đừng nói với thím hai con, thím hai con là người nhiệt tình, tới lúc đó lại giận theo nữa.”
Tô Vĩnh Thạch: “…Ừm.”
Tuy mình không có chứng cứ nhưng mình cảm thấy con nhỏ này nói chuyện có chút châm biếm.
Tô Vĩnh Thạch không muốn nói thêm một câu dư thừa nào với Tô Hòa, quay người đi vào nhà.
Tô Hòa chạy theo, theo phía sau nói nhỏ: “Chú hai, bà con có tiền, nếu chú thực sự không lấp được lỗ trống xe đạp, chú cứ tìm bà con hỏi, bà con chắc chắn có thể cho chú.”
Tô Vĩnh Thạch quay đầu trừng cô một cái, không nói không rằng.
Vốn dĩ ông ta cũng có ý này.
Mẹ thương ông ta nhất, hơn nữa còn có Kim Bảo, chắc chắn có thể mượn được tiền.
Tô Hòa cười thầm trong lòng, chú cứ làm đi, sớm muộn cũng mài mòn lòng thiên vị của bà cụ Tô.
Khi hai người vào nhà, Tào Hồng Mai đã nấu cơm xong rồi.
Bánh kẹp, thịt ba chỉ hầm củ cải.
Tô Kim Bảo trừng Tô Hòa, nó đã ngộ ra rồi, chị họ xấu xa này lừa ăn trứng gà của nó!
“Thịt này là của nhà em, không cho chị ăn!”
Tô Hòa ấm ức nhìn Tô Vĩnh Thạch: “Chú hai, Kim Bảo không cho con ăn thịt!”
Tô Vĩnh Thạch: đã là đứa con gái mười tám tuổi rồi, còn không biết ngại đi mách lẻo vì không ăn được thịt?
Nhưng ông ta lại không thể mặc kệ, sầm mặt quát Tô Kim Bảo: “Không được nói chuyện với chị họ như vậy, tuy chị họ con lớn hơn con rất nhiều, nhưng con bé là khách, con phải nhường khách.”
Tô Hòa chẳng quan tâm có phải Tô Vĩnh Thạch đang ám chỉ cô mặt dày hay không, gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Phải khen tài nấu nướng của Tào Hồng Mai này thật sự không tệ, thịt ba chỉ hầm vừa khéo, thịt mỡ không ngấy, thịt nạc không xơ, rất ngon.
Tào Hồng Mai thấy sắc mặt Tô Vĩnh Thạch không tốt, sợ ông ta đánh Tô Kim Bảo, vội vàng gắp cho Tô Kim Bảo mấy miếng thịt, lúc này Tô Kim Bảo mới chịu thôi.
Ăn cơm tối xong, Tô Hòa ra sân dạo tiêu hóa cơm.
Hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch ở trong phòng xì xầm, Tô Kim Bảo thì chạy ra ngoài tìm bạn chơi.
Tô Hòa vừa dạo vừa nghiền ngẫm chuyện mượn máy kéo.
Tuy bây giờ biết xưởng máy móc đã cử công nhân tới cục nông cơ. Nhưng làm sao lợi dụng chuyện này mượn được máy kéo đây?
Khi cô đang rơi vào ngõ cụt, Tào Hồng Mai đi ra gọi: “Tiểu Hòa, con vào đây một chút!”
Tô Hòa vào nhà, Tào Hồng Mai lấy một tấm vải gấm cười nói: “Tiểu Hòa, lần trước thím hai nói đến cung tiêu xã mua cho con tấm vải, kết quả đúng lúc người ta tan làm mất, vừa hay hôm qua trong xưởng phát một lô vải hỏng xuống, thím mua vài thước. Tuy là hàng lỗi nhưng thực ra không ảnh hưởng đến việc mặc, con nhìn xem màu sắc này tươi sáng biết bao, vừa hay có thể may một chiếc váy liền thân…”
Trong đầu Tô Hòa chợt lóe lên gì đó, còn chưa nghĩ kỹ đã nghe Tào Hồng Mai nói tiếp: “Tiểu Hòa, hay là ngày mai con về đi, không phải thím hai đuổi con, chủ yếu là con cũng nhìn thấy rồi, căn nhà này của thím hai chỉ to chừng này, ở lại thực sự không tiện.
Con cũng không cần để ý lời của đám lắm chuyện trong thôn đó, cây ngay không sợ chết đứng, mấy hôm nữa sẽ không còn ai nhắc tới nữa.”