Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu

Chương 14

Sau khi ra khỏi bến xe vừa nhỏ vừa cũ nát, Tô Vĩnh Thạch dẫn Tô Hòa rẽ bảy ngách tám ngõ tới viện gia thuộc của xưởng dệt.

Hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch không sống ở đây, họ thuê một căn nhà trệt ở gần nơi này.

Nhà lầu ở đây đều là chung cư, một tầng mười hộ, một hộ chỉ có mười mất mét vuông, nhà xí và nhà vệ sinh đều dùng chung.

Tô Hòa cảm thấy nhà lầu như vậy không bằng nhà trệt!

Hiển nhiên Tô Vĩnh Thạch không nghĩ như vậy, trong mắt ngập tràn ngưỡng mộ.

Nhà họ Triệu sống ở lầu ba, đoán chừng là dùng biện pháp nào đó, trực tiếp chiếm hết diện tích của ba hộ, và nối thông chúng lại với nhau.

Tô Vĩnh Thạch gõ cửa, bên trong nhà có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi ra.

Đeo một cặp kính, tóc vén ra sau tai, chính là mẹ của Triệu Bân, Ngụy Cầm, làm kế toán ở xưởng dệt.

Ngụy Cầm quan sát Tô Hòa mấy lượt, tỏ vẻ chê bai, sau đó thiếu kiên nhẫn nói: “Sao bây giờ các người mới tới? Vốn dĩ tôi còn định đi làm, bây giờ hay rồi, chỉ có thể xin nghỉ một buổi.”

Tô Vĩnh Thạch cười trừ nói: “Xe khách chạy hơi chậm, chúng tôi đã cố gắng hết sức mới tới được giờ này đấy…”

Lúc này, trong nhà có một người đàn ông trẻ đi ra, đôi mắt giống như lưỡi câu đánh giá Tô Hòa.

“Mẹ, đâu thể để khách đứng bên ngoài được, mau để họ vào đi!”

Lúc này Ngụy Cầm mới cho Tô Vĩnh Thạch và Tô Hòa vào nhà.

Vừa vào nhà, Tô Vĩnh Thạch liền cảm thấy mắt của mình không đủ dùng, máy thu thanh, máy may, sô pha, còn có trái cây đang trưng trên bàn trà…

Trên mặt Ngụy Cầm lộ vẻ khinh bỉ, sau đó lại xoi mói nhìn Tô Hòa nói: “Theo lý mà nói, Triệu Bân nhà chúng tôi không nên tìm cô gái nhà quê như cô, nhưng ngặt nỗi nó lại thích, hời cho cô đấy.”

Tô Hòa thầm nói không phải chỉ là con trai của phó xưởng trưởng xưởng dệt sao? Người không biết còn tưởng nhà bà có ngai vàng cần kế thừa đấy!

Triệu Bân ho khan một tiếng: “Mẹ, không phải mẹ đang vội đi làm sao? Mẹ mau đi đi, con tiếp khách cho.”

Vốn dĩ anh ta không coi trọng chuyện này, một cô gái nông thôn có thể xinh đẹp tới đâu, bây giờ vừa gặp Tô Hòa liền cảm thấy quá đỗi xinh đẹp!

Đẹp gấp trăm lần cô gái không biết điều khi trước!

Ngụy Cầm nhíu mày, bà ta biết đức hạnh của con trai mình. Nhưng nghĩ lại, trực tiếp gạo nấu thành cơm cũng tốt, như vậy sau này bà ta có thể dùng chuyện này thao túng con dâu, để cô khỏi ngông cuồng.

Nghĩ tới đây, bà ta nói với Tô Vĩnh Thạch: “Phân xưởng các anh bây giờ đang thiếu người, anh cũng đừng ở đây nữa, đi cùng tôi về xưởng đi!”

Tô Vĩnh Thạch vội gật đầu khom lưng: “Được, được, tôi…”

“Chú hai!”

Tô Vĩnh Thạch nghe Tô Hòa gọi ông ta, lúc này mới nhớ ra những gì đã hứa trên đường, nhất thời có hơi khó xử.

Sắc mặt Ngụy Cầm lập tức sầm xuống: “Buổi sáng lão Triệu còn nói hai vợ chồng các anh biểu hiện rất tốt, chuẩn bị chuyển hai người sang chính thức, bây giờ thấy thái độ làm việc này của anh, căn bản không đoan chính!”

Tô Vĩnh Thạch hoảng hốt, nói với Tô Hòa: “Chú hai tới phân xưởng trước, đợi đến giờ nghỉ trưa, chú hai sẽ tới đón con.”

Tô Hòa dùng ánh mắt trong veo nhìn ông ta: “Chú hai, chú đã hứa với con rồi.”

Tô Vĩnh Thạch tránh né ánh mắt của Tô Hòa, hơi hoảng loạn đi theo Ngụy Cầm.

Tô Hòa cười lạnh trong lòng, tôi đã cho chú cơ hội, là bản thân chú không cần.

Triệu Bân thấy Ngụy Cầm và Tô Vĩnh Thạch đã đi, tích cực đưa một quả táo tới: “Nếm thử táo này, vừa giòn vừa ngọt!”

Tô Hòa lắc đầu, không nhận.

Triệu Bân lại bắt đầu giới thiệu đồ đạc trong nhà, rõ ràng là đang khoe khoang nhà mình giàu có.

Anh ta thấy Tô Hòa vẫn không có ý định nói chuyện, ánh mắt lóe lên: “Khát rồi nhỉ? Trong nhà anh có nước ngọt, anh đi lấy cho em!”

Cũng không đợi Tô Hòa đồng ý, anh ta đã về phòng mình.