Bà ta lại nhìn Tô Hòa: “Ngày mai mày sửa soạn xinh xắn một chút, gặp mặt thì biết điều một chút, đừng có giở cái mặt khóc tang ra…”
Tô Hòa chớp mắt: “Bà nội, con đều nghe theo bà, chỉ là con ra ngoài tay không, trong lòng không có tự tin, bà có thể cho con ít tiền không? Cũng không cần nhiều, cho con tám chục một trăm là được.”
Bà cụ Tô suýt chút ngất xỉu!
Tám chục một trăm? Còn không nhiều? Sao mày không đi cướp?
“Con nhỏ chết tiệt…”
Bà cụ Tô còn chưa nói xong liền nghe Tô Hòa ôm ngực rên hừ hừ: “Ây dô, bà nội, ngực con đau, ngày mai đoán chừng ngay cả đi cũng không đi nổi, đừng nói là vào huyện.”
Bà cụ Tô: Con nhỏ chết tiệt này đang uy hϊếp bà ta ư? Đúng chứ?
Con nhỏ chết tiệt này sao nhảy sông một cái liền thay tính đổi nết? Hay là trước đây luôn che đậy, bây giờ cuối cùng mới lộ nguyên hình?
Chẳng trách người phụ nữ nhà họ Thẩm đó không thích nó. Theo lý mà nói, nuôi con mèo con chó tám năm mười năm cũng có tình cảm, có lẽ là con nhỏ chết tiệt này khó ưa lắm.
Tô Vĩnh Thạch sợ Tô Hòa không theo ông ta vào huyện, vội vàng nháy mắt với bà cụ Tô: “Mẹ, Tiểu Hòa nói cũng không phải không có lý, ở nhà tiết kiệm ra đường xa xỉ, tốt xấu mẹ cũng cho nó chút tiền tiêu vặt chứ.”
Bà cụ Tô trừng ông ta một cái, sau cùng vẫn về phòng phía đông lấy mười tệ đưa cho Tô Hòa.
Tim bà cụ Tô như đang rỉ máu, vốn tưởng có thể tiết kiệm được 10 tệ tiền khám bệnh cho con nhỏ này, kết quả vẫn bị moi đi mất.
Tiếc mồi thì không câu được cá, dỗ dành con nhỏ này đi xem mắt trước rồi tính!
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Con nhỏ này, nếu mày được người ta nhìn trúng thì thôi, nếu không nhìn trúng, xem tao có lột da mày không!”
Tô Hòa lộ ra tám cái răng trắng: “Bà nội, bà cứ đợi đi!”
Bà cụ Tô nhìn cô một cái thôi cũng cảm thấy nhói tim, nhăn nhó về phòng.
Tô Vĩnh Thạch cũng vội vàng đi theo.
Ông cụ Tô thì không đi, lấy tẩu thuốc ra hút, trầm mặc một lúc mới nói: “Đại Nha, tìm nhà chồng quan trọng là xem nhân phẩm, gặp mặt rồi con tìm hiểu kỹ một chút, đừng chỉ nghe lời chú hai con.”
Tô Hòa hơi kinh ngạc, dường như trong sách không có cảnh này, tuy ông cụ Tô là người nắm quyền nhà họ Tô, nhưng bình thường giống như người tàng hình vậy.
Lẽ nào là bởi vì một đũa trứng gà đó?
Cho dù nói thế nào, ông cụ Tô cũng xuất phát từ lòng tốt.
Cô vội nghiêm mặt nói: “Ông nội, con biết rồi.”
Lúc này ông cụ Tô mới đứng dậy, chắp tay sau lưng đi ra ngoài tiêu hóa thức ăn.
Triệu Thúy Nga gọi Tô Hòa vào phòng phía tây, thấp giọng nói: “Đại Nha, nếu con không muốn đi, mẹ đi nói với bà con, mẹ luôn cảm thấy mối hôn sự này không đáng tin…”
Tô Hòa thầm nghĩ tuy người mẹ này của cô hơi nhu nhược nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
Triệu Thúy Nga trong sách cũng từng nói lời tương tự, chỉ là nguyên chủ cố chấp muốn đi, bà ấy cũng không thể làm gì được.
Sở dĩ nguyên chủ đồng ý đến huyện, mục đích đương nhiên không phải để xem mắt, mà là muốn tìm cơ hội gửi thư cho bạn thân chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, Lạc Hiểu Linh, hỏi thăm tin tức của tra nam Tề Viễn Sinh và Thẩm Như Ý.
Quả thực cô ấy cũng gửi thư đi được, Lạc Hiểu Linh cũng viết thư trả lời cô ấy, trong thư còn chứa phiếu 10 cân gạo.
Nguyên chủ vô cùng cảm kích, từ đó trở đi, luôn giữ liên lạc qua thư với Lạc Hiểu Linh.
Cô ấy đâu biết Lạc Hiểu Linh đã sớm về phe Thẩm Như Ý, trở thành một con dao trong tay Thẩm Như Ý, từng bước dụ nguyên chủ vào hố sâu.