Sở giao dịch có đính kèm không gian trữ hàng, Tô Hòa để tạm đồ trong sở giao dịch.
Còn vật tư cho nhà họ Tô, đợi tới cung tiêu xã ở huyện thành tìm hiểu tình hình rồi mua, tránh để lộ sơ hở gì.
Tô Hòa cảm thấy vẫn còn hơi yếu, bèn mua một phần canh gừng nóng, lén lút uống.
Uống xong, toàn thân ra mồ hôi, ngủ say…
Hôm nay do bà cụ Tô nấu bữa tối, hiếm khi bên trong cháo ngô không trộn rau dại, ngoài dưa muối, còn chiên một cái trứng.
Bà cụ Tô đặc biệt đặt trứng chiên trước mặt Tô Vĩnh Thạch, rõ ràng đây là đặc biệt chuẩn bị cho con trai cưng.
Tô Hòa không quan tâm, chìa đũa ra gắp một miếng trứng to.
Mặt của bà cụ Tô lập tức xị xuống, không đợi bà ta lên tiếng, Tô Hòa liền bỏ trứng vào trong bát ông cụ Tô.
“Ông, ông làm việc vất vả, ăn chút trứng gà cho bổ.”
Bà cụ Tô chỉ đành nuốt xuống lời nói đã lên tới miệng.
Tô Hòa nhìn ra được, tuy bà cụ Tô miệng thét ra lửa nhưng người làm chủ trong nhà vẫn là ông cụ Tô, cho nên nên lấy lòng vẫn phải lấy lòng.
Ông cụ Tô rất bất ngờ, trong nhà con cháu một đống nhưng chưa từng có ai gắp đồ ăn cho ông ấy, càng đừng nói sẽ có ai nói một câu “vất vả rồi”.
Ông cụ hơi mất tự nhiên, ho khan một tiếng: “Con cũng ăn, mọi người đều ăn.”
Tô Tiểu Mãn chỉ đợi câu này, vội vàng gắp một đũa.
Hai vợ chồng Tô Vĩnh Quốc vẫn chỉ gắp một đũa dưa muối.
Tô Hòa trực tiếp cầm dĩa lên, bỏ toàn bộ trứng vào trong bát hai người.
“Ây da, run tay mất rồi.”
Bà cụ Tô: “…”
Nếu không phải nghĩ tới chuyện hôn sự mà thằng hai nói, bà ta thật sự muốn cầm cây thổi lửa đánh con nhỏ Tô Hòa này thành lá rụng trong gió!
Hai vợ chồng Tô Vĩnh Quốc hơi luống cuống không biết làm sao, Tô Hòa cười híp mắt nói: “Cha, mẹ, hôm nay lúc bà nội nấu cơm có nói, cha mẹ là lực lao động trong nhà, phải tẩm bổ đàng hoàng, trứng gà này là đặc biệt chiên cho mọi người đấy.”
Bà cụ Tô: Tôi nằm mơ cũng chưa từng nói lời ma quỷ như thế này!
Hai vợ chồng Tô Vĩnh Quốc lập tức cảm động, Triệu Thúy Nga thậm chí còn đỏ hoe vành mắt.
Ánh mắt hai người nhìn bà cụ Tô giống như là gà con nhìn gà mái mẹ.
Bà cụ Tô hơi mất tự nhiên, thiếu kiên nhẫn nói: “Đừng nói mấy cái tầm phào đó nữa, mau ăn cơm đi, ăn xong rồi tôi có chuyện muốn nói.”
Hai vợ chồng Tô Vĩnh Quốc rất nghe lời, lập tức vùi đầu ăn cơm, ăn cơm tối xong, Triệu Thúy Nga liền muốn đứng dậy dọn dẹp bát đũa, Tô Hòa nói: “Mẹ, mẹ đã mệt cả ngày rồi, con dọn cho!”
Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn cô.
Mặt trời mọc từ đằng tây rồi?
Sau đó thấy Tô Hòa túm tóc trên đầu Tô Tiểu Mãn: “Dọn bát đũa rửa sạch sẽ, ngày mai thưởng cho em một cái trứng chần.”
Tô Tiểu Mãn hai mắt sáng lên: “Thật sao?”
Nếu trước đây Tô Hòa nói câu này, Tô Tiểu Mãn không tin.
Nhưng hôm nay, Tô Hòa chẳng những cho nó một cái trứng chần, còn cho nó một túi bánh bông lan, độ tin cậy tăng vèo vèo.
Sau khi nhìn thấy Tô Hòa gật đầu, con bé lanh lẹ bắt đầu dọn bát đũa.
Triệu Thúy Nga muốn đứng dậy giúp, Tô Hòa cười: “Mẹ, không phải bà nói có chuyện muốn nói sao? Cứ để Tiểu Mãn dọn.”
Sau đó, cô nhìn sang bà cụ Tô: “Bà nội, bà có chuyện gì nói đi!”
Bà cụ Tô: Luôn cảm thấy sai ở đâu đó, giống như con nhỏ chết tiệt này đã thành người chủ sự trong nhà vậy?
Bà cụ Tô muốn trừng Tô Hòa một cái, nhưng nghĩ tới chuyện sắp sửa phải nói, trên mặt lại lộ ra một nụ cười.
“Chuyện tôi muốn nói là chuyện vui, phải nói là thằng hai, có chuyện tốt gì cũng đều nhớ tới gia đình. Nó đã tìm cho Đại Nha một mối hôn sự cực kỳ tốt. Đó là con trai của phó xưởng trưởng xưởng dệt…
Đại Nha, sáng ngày mai cô theo chú hai cô vào huyện thành xem mắt. Nếu được người ta nhìn trúng, nửa đời sau của cô không có gì phải lo nữa…”
Bà cụ Tô nói văng nước miếng tùm lum, Tô Hòa cảm thấy bà cụ Tô chỉ hận mình không thể trẻ ra mấy chục tuổi, nhận lấy cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống này.
Triệu Thúy Nga dè dặt hỏi: “Mẹ, điều kiện của đối phương tốt như thế, tại sao không tìm trong huyện, mà lại nhìn trúng Đại Nha nhà chúng ta?”
Bà cụ Tô liếc xéo bà ấy một cái: “Cái này còn cần phải nói? Đương nhiên là do thằng hai góp sức rồi! Nó khen Đại Nha như một đóa hoa, tất nhiên đối phương phải rung động.”
Tô Vĩnh Thạch vội xen vào: “Con chỉ là làm mối thôi, chủ yếu là Đại Nha xinh đẹp, hơn nữa còn từ tỉnh thành tới, có kiến thức. Anh cả, chị dâu, anh chị yên tâm, Đại Nha là cháu gái ruột của em, em sẽ không hại nó, Triệu Bân đó là một trang nhân tài, có thể gọi là trai tài gái sắc với Đại Nha nhà chúng ta. Em biết anh chị muốn giữ Đại Nha ở bên thêm mấy năm nữa. Nhưng chuyện tốt như thế này hiếm có, vụt mất rồi sẽ không còn nữa…”
Tô Vĩnh Thạch khéo ăn nói hơn bà cụ Tô nhiều, nói đến mức Tô Vĩnh Quốc cũng có chút xao động.
Trương Thúy Nga vẫn cảm thấy không thiết thực, luôn cảm thấy trên trời sẽ không có bánh ngon rơi xuống.
“Chú hai nó, chú hỏi thăm rõ chưa? Triệu Bân đó thật sự là vì yêu cầu cao nên mới chưa kết hôn? Hay là có tật xấu gì đó hoặc là từng gây ra chuyện gì đó?”
Không đợi Tô Vĩnh Thạch lên tiếng, bà cụ Tô liền chửi đổng: “Cái đồ phá hoại, cô nói vậy là có ý gì? Thằng hai còn có thể hại cháu gái ruột của nó hay sao? Chuyện này do tôi quyết, sáng sớm ngày mai, Đại Nha sẽ theo thằng hai đến huyện thành!”