Cho nên, nó nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ừm, chị nói có lý lắm, em đi học đây!”
Nói xong, nó nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Tô Hòa: “…”
Muốn uốn nắn con nhỏ này không phải chuyện dễ dàng!
Nhưng bây giờ điều cô quan tâm hơn là chuyện mà Tô Vĩnh Thạch nói.
Lúc đầu, Tô Hòa thấy nữ phụ cùng tên với mình, cho nên mới tò mò nhấn đọc quyển truyện niên đại đó.
Kết quả đọc lướt qua phát hiện quyển truyện này tam quan lệch lạc méo mó, khiến cô tức tới nổi đọc được một nửa là bỏ, cho nên có rất nhiều chi tiết đều bị cô quên lãng.
Vừa nãy nghe Tô Vĩnh Thạch nhắc tới Triệu Bân, cô mới nhớ ra tình tiết trong truyện.
Thẩm Như Ý không có bản lĩnh bói quẻ tiên tri, dĩ nhiên không biết nguyên chủ bị cô ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức nhảy sông.
Cho nên khi đi qua huyện thành, cô ta đã tìm người gài kế bẩn.
Triệu Bân đó quả thực trông khá đàng hoàng, nhưng thực chất là một tên súc sinh mặt người dã thú.
Trước đây từng lăng nhục một cô gái, hại cô gái đó phát điên.
Nhà họ Triệu dùng tiền chặn miệng của người bị hại, nói hai người đang yêu đương, còn nói trước đây cô gái đó bị bệnh thần kinh, cuối cùng chuyện này cứ chấm dứt như vậy.
Sau khi Triệu Bân thấy nguyên chủ, anh ta liền đổ gục trước vẻ đẹp của nguyên chủ.
Trong lòng nguyên chủ chỉ có tên cặn bã Tề Viễn Sinh kia, đương nhiên không có thái độ tốt gì với anh ta.
Hoàn toàn không ngờ Triệu Bân lại bỏ thuốc vào trong nước ngọt của nguyên chủ.
Tuy cuối cùng không thành công nhưng nguyên chủ cũng chịu đả kích rất lớn, để lại bóng ma tâm lý, vô cùng kháng cự với sự đυ.ng chạm của đàn ông.
Chẳng những như vậy, Triệu Bân đó còn đi khắp nơi tung tin đồn, nói nguyên chủ dụ dỗ anh ta, phá nát danh tiếng của nguyên chủ, khiến nguyên chủ không dám bước ra khỏi cửa nhà trong suốt một thời gian dài.
Khi Tô Hòa đọc tới đây, hận không thể chui vào trong truyện gϊếŧ chết Triệu Bân.
Phải rồi, còn có vợ chồng Tô Vĩnh Thạch.
Tuy nói hai vợ chồng này không biết chuyện xấu của Triệu Bân trước đây, hơn nữa cũng là bị kẻ có lòng lợi dụng, nhưng bọn họ vốn cũng chẳng có ý tốt gì.
Hễ họ dụng tâm một chút, đi nghe ngóng một chút là có thể biết Triệu Bân là một tên có đức hạnh như thế nào.
Nhưng hai vợ chồng bọn họ lại vội vàng đưa cháu gái tới huyện thành để nịnh nọt phó xưởng trưởng Triệu, để chuyển sang làm công nhân chính thức, khiến nguyên chủ bị tên súc sinh Triệu Bân tính kế…
Nói ra cũng thật mỉa mai, sau cùng hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch cũng không có kết cục tốt gì.
Dưới bàn cờ của Thẩm Như Ý, hai người chẳng những lủi thủi cút về thôn Hoàng Khê, Tô Vĩnh Thạch còn bị người ta đánh gãy chân. Ngay cả đứa con trai bảo bối của họ, Tô Kim Bảo cũng bị người ta bắt bán đi, không biết tung tích…
Tô Hòa suy nghĩ một lát, quyết định đi cùng Tô Vĩnh Thạch một chuyến.
Thứ nhất, nghĩ cách giải quyết tên súc sinh Triệu Bân này.
Thứ hai, nếu cô muốn kiếm tiền, sau này không thể không vào trong huyện, lần này đi cũng có thể dò đường.
Tô Hòa dùng tay chạm vào nốt ruồi đỏ ở khóe mắt, đọc thầm trong lòng: “Sở giao dịch, tôi muốn gửi tiền. Nhắc nhở mày một chút, trước đây mày nói là dựa theo ngày tháng phát hành tính toán tỉ lệ đối hoái, chứ không nói sức mua.”
Những ba mươi giây sau, tiếng máy móc mới vang lên:
【Năm 1879, tỉ lệ đối hoái tiền tệ là 1: 3000, có nạp không?】
“Có.”
Tô Hòa nhìn thấy số dư hiển thị: 15000 tệ.
Khi cô đang vui sướиɠ, tiếng máy móc lại vang lên lần nữa:
【Xin ký chủ chú ý, kể từ giờ, quy tắc đối hoái sẽ điều chỉnh tính theo sức mua.】
Tô Hòa: Sở giao dịch chết tiệt nói lời không giữ lời!
Vốn dĩ còn nghĩ sau này kiếm thêm ít tiền đồng!
Tô Hòa vừa oán thầm vừa dùng ý niệm mua sắm.
Cô mua toàn đồ dùng để phòng thân, côn điện, dao găm, nước ớt, bình xịt phòng sói, bình chữa cháy, thuốc ngủ…