Chương 20
Anh vĩnh viễn là người em yêu nhất, vô luận sau này gặp ai cũng thế.Trong lòng em thủy chung vẫn lưu lại một khoảng trống dành cho anh, trong tương lai khi em nhớ về anh, nhất định em sẽ khóc, nhưng anh trong trí nhớ của em, vẫn sẽ là gương mặt tươi cười.
Lý Kiều đứng cạnh cửa nhìn cô gái đang lẳng lặng đánh đàn.
Theo từng tiếng đàn, thời gian giống như quay về bảy năm trước, lúc đó cô vẫn còn là một đứa nhỏ nghịch ngợm, ương bướng, hắn dạy cho cô đàn ca khúc "La Campanella" của Liszt, cô đàn không tốt liền tức giận, hàng lông mi xinh đẹp nhíu thành một đường, vì thế hắn mềm lòng ra tay chỉ cho cô một chút, cho đến khi cô đã đàn thành thạo, cô đắc ý nói, xem đi, Lý Kiều, tôi thông minh không, sau đó giống như một con nhóc thần kinh cười ngã vào trong lòng hắn.
Thời điểm đó, bất cứ thể loại nhạc nào khi vào tay cô, tất cả đều trở thành vui nhộn, hắn bất mãn cho là cô tùy tiện sửa bản gốc, cô lại nói, tôi rất vui vẻ, vì sao lại phải đàn những khúc nhạc bi thương?
Mà giờ phút này, tiếng đàn của cô lại trầm lắng rất nhiều, ngay cả không khí cũng tràn ra hương vị đau thương——– là cái gì đã làm cô thay đổi?
Hắn không muốn đoán, cũng không dám đoán.
"Ca khúc gì vậy, rất êm tai". Thởi điểm cô dừng lại, hắn nhẹ nhàng vỗ tay.
"First Love". Thích ngẩng đầu, ánh sáng của chiếc đèn tường chiếu lên mặt hắn, cô thấy không rõ vẻ mặt của hắn lúc này.
"Làm sao đàn được?". Hắn hỏi
"Tô dạy tôi"
"Tô?" Cô không phát hiện ra hắn vì nghe đến cái tên xa lạ mà hơi hơi nhíu mày.
"Thầy giáo của tôi"
"À". Lý Kiều gật đầu, trong lòng không hiểu sao lại thả lỏng rất nhiều.
Thích nhớ tới một năm đó, cô đứng ở cuối hành lang, tiếng đàn du dương mà ưu thương cùng lá ngô đồng nhẹ nhàng bay đến, cô đi tìm từng gian phòng một, sau đó cô thấy Tô ngồi ở chỗ đó, ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào người anh, một mảnh vàng óng ánh đẹp mắt.
Từng nốt nhạc theo những ngón tay anh bật ra, anh quay đầu nhìn cô cười nhẹ, biểu tình nhu hòa hiếm thấy.
Vì thế cô hỏi, đây là ca khúc gì?
Anh nói, First Love
First Love——— cô nhẹ nhàng nhẩm trong lòng, đột nhiên có loại cảm xúc muốn rơi lệ.
Vốn là cô vẫn còn để bụng nụ hôn kia, nhưng từ thời khắc đó, cô đã tha thứ Tô.
Giờ nghĩ đến, Tô kì thật vẫn là một người lạnh lùng cao ngạo, ít khi muốn nói chuyện, cũng chẳng biết quan tâm đến người khác, bọn họ trong lúc đó không trò chuyện nhiều lắm, nhưng kì lạ là, rất nhiều lúc, những câu từ ít ỏi của anh, lại dễ đàng gây xúc động đến tâm tư của cô.
Trong đầu lại hiện lên cặp mắt lam thẫm kia cùng nụ cười trong trẻo mà lạnh lùng, cô đột nhiên có chút khổ sở, cả đời này, có lẽ là không cơ hội gặp lại.
"Đang suy nghĩ gì?" Lý Kiều nhìn cô, trong mắt mang theo chút cảm xúc phức tạp.
Cô rất ít khi thất thần trước mặt hắn, loại biểu tình mơ hồ này, thật xa lạ đối với hắn.
"Không có gì". Ánh mắt sương mù khôi phục thanh minh, cô nhìn hắn nhẹ nhàng cười.
"Nghỉ ngơi sớm một chút". Hắn trở về phòng mình, không quay nhìn cô, ngay trước mắt cô mà đóng cửa phòng.
"Ngủ ngon". Thích bình tĩnh mở miệng với cánh cửa kia.
Cô mười một tuổi không kiêng nể gì nằm trên giường hắn, bá đạo lôi kéo tay hắn làm gối đầu.
Cô mười tám tuổi, đã bị hắn bỏ lại ngoài cửa.
Côi đã từng nói với hắn, về sau tốt nhất tập thói quen cô sẽ thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn.
Cô tưởng rằng cô báo động trước sẽ có hiệu quả, khi hắn thấy cô công khai đập cửa nhà hắn nói muốn ngủ lại, hắn cũng không từ chối, cũng chẳng nói câu nào, đơn giản là an bài cho cô một phòng ngủ, thậm chí cả bàn chải khăn mặt, giống như hoàn toàn không để ý đến việc cô thường xuyên đến ở.
Cô biết vì sao hắn làm như vậy.
Hắn đang nói cho cô biết, hắn không quan tâm đến những hành động của cô, hoặc là nói, hắn không đem những trò xiếc trẻ con của cô để vào mắt, hắn đang bào mòn tính nhẫn nại, đang đợi cô có một ngày rốt cuộc kiềm chế không nổi sẽ tự động bỏ cuộc.
Nhưng mà, hắn mơ tưởng rồi.
Cô không thể để lão ba xem thường mình, càng không thể để mình xem thường bản thân.
——————————————–
"Anh còn muốn tôi chờ bao lâu nữa?". Có một thanh âm từ trong diện thoại truyền đến.
"Đã tới của rồi". Lý Kiều cắt điện thoại, bên miệng lộ ra một tia cười trào phúng ——— lão già hiện tại không lo quản lý công ty, lại bắt đầu tính kế hôn nhân đại sự của hắn.
Đám hỏi thương nhân nghĩa là gì? Chỉ là gặp một người phụ nữ, ăn một bữa cơm mà thôi, đúng là chuyện bé xé ra to!
Như trong dự liệu của hắn, khi hắn mở cửa bước vào, Lý Vinh Sinh quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái.
Lý Kiều vẫn treo vẻ mặt chẳng hề để ý mỉm cười, khi ánh mắt dừng lại trên đôi nam nữ đối diện kia, hăn không khỏi ngẩn ra, lập tức đi qua: " Thế gian này thật nhỏ bé, Tề tiểu thư, đã lâu không gặp"
Tề Nhã cũng sửng sốt, sau đó cũng lục lọi trong trí nhớ tìm lại khuôn mặt anh tuấn làm người ta khó quên này, vì thế bắt tay mỉm cười với hắn: "Là anh"
"Hai người biết nhau?" Lý Vinh Sinh hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, không khỏi hướng đến người đàn ông bên cạnh Tề Nhã cười nói : "Thật là quá khéo léo, Tề tiên sinh"
Tề Kinh mỉm cười.
Lý Kiều nhìn hắn, trong mắt xẹt qua một tia kɧıêυ ҡɧí©ɧ : "Xin chào, Tề tiên sinh, ông còn trẻ như vậy, lúc trước thực không nhận ra ông là cha nuôi của Tề tiểu thư"
"Anh hiện tại đã biết?" Thanh âm trầm thấp mang theo khí thế bức người, "Tôi nghĩ tuổi của tôi cũng không ảnh hưởng đến hợp tác của chúng ta chứ".
"Đương nhiên", Lý Kiều thanh thản cười, "Chỉ là nghĩ đến việc có thể trở thành con rể của ông, có một bố vợ trẻ tuổi như vậy thật có chút không được tự nhiên".
Tề Kinh không nói gì, đứng một bên Tề Nhã lại khẽ run lên.
"Ba, con muốn cùng Tề tiểu thư ở chung một lát, được không?"
Lý vinh sinh có chút không thích ứng được với thay đổi của hắn, nhưng vẫn vui sướиɠ nhìn về phía Tề Kinh: "Tề tiên sinh, ngài xem——–"
"Được rồi". Người kia phun ra hai chữ, ngữ khí thản nhiên.
Tề Nhã đứng lên, cũng không quay đầu liền theo Lý Kiều ra khỏi cửa.
Gió đầu hạ chậm rãi thổi qua, hai người sóng vai trên ngã tư đường chậm rãi bước về phía trước.
"Mỗi lần gặp cô, đều thấy giống như một du hồn". Lý Kiều đột nhiên lên tiếng, nhìn cô gái đang mộng du trước mặt.
Tề nhã run sợ một chút, nhìn hắn không nói chuyện.
"Ông ta thật là cha nuôi của cô sao?" ánh mắt hắn sắc bén nhìn cô chằm chằm, như muốn tìm thấy chỗ nào đó không thích hợp.
"Nếu không anh cảm thấy tôi và ông ta sẽ có quan hệ gì?" Tề Nhã đùa cợt cười, "Tôi nghĩ họ hẳn là đang bàn đến hôn sự của chúng ta".
"Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?" Lý Kiều mỉm cười, việc đám hỏi lần này tựa hồ thú vị hơn so với tưởng tượng của hắn.
"Vì sao không?" Tề Nhã lẳng lặng nhìn hắn, thong dong ra tiếng.
"Cô yêu tôi sao?"
"Không". Cô lưu loát đáp, "Đối với hôn nhân mà nói, tình yêu chỉ là giả thiết, không phải điều kiện tất yếu".
Tình yêu chỉ là giả thiết, có yêu hay không, thì lại là chuyện khác.
"Anh yêu tôi sao?" cô hỏi Lý Kiều.
"Không". Hắn đáp, "Cô rất giống một vị cố nhân"
Cho nên đã lâu như vậy mà hắn còn có thể nhớ kỹ cô.
Hắn nhìn cô, cô cũng nhìn hắn.
Đột nhiên, hai người đồng thời cười rộ lên.
Có người trên đường vội vàng chạy qua, không khỏi tò mò ngoái đầu, nghĩ rằng đôi tình nhân này đã gặp chuyện gì đó tốt đẹp, nên mới cười vui vẻ như vậy, nhưng, chẳng ai thấy được sự bi thương trong lòng bọn họ.