Chương 13
"Làm sao giống nhau được?" Lý Kiều nở nụ cười một chút, phượng mâu nhìn chằm chằm Thích, "Ngoan, ăn cơm, ít nói thôi"Làm sao giống nhau được? Làm sao có thể giống nhau? Tư vị đã từng thương nhớ, chân chính đến miệng, lại ngay cả nuốt xuống yết hầu đều cảm thấy đau đớn, hay có lẽ đã đau từ trong vị đi. Có lẽ, hắn đã sớm hình thành thói quen sống những ngày không có bà ấy.
Thích kinh ngạc nhìn hắn——- tuy rằng hắn đang mỉm cười, nhưng ý cười lại không chạm vào đáy mắt, ngọn đèn ở phía khóe mắt hắn lưu lại một bóng ma u ám, nghe qua giọng nói có vẻ ôn nhu, nhưng cũng có ý tứ cảnh cáo sâu sắc.
Hắn đang bất mãn cô xen vào việc của người khác.
Ngượng ngùng thu hồi tần mắt, cô cúi đầu tiếp tục đối phó với thức ăn của mình, lại thấy khẩu vị không ngon như lúc nãy.
"Các vị, thật có lỗi tôi xin rời đi trước, ngày mai là hôn lễ của con gái tôi"
Chén rượu trong tay Lý Kiều hơi hơi run lên, chất lỏng màu vàng lay động thoát ra một tia sáng bất an. Chung quanh tiếng chúc mừng cùng lời từ biệt đều vang lên, hắn lại giống như pho tượng ngồi chỗ cũ, vẫn không nhúc nhích.
Thích lo lắng nhìn sườn mặt lạnh lùng của hắn cùng bạc môi mím lại trắng bệch, nhẹ nhàng kéo một chút tay áo hắn.
Lý Kiều quay đầu nhìn ánh mắt nhắc nhở của cô một chút, tự giễu cười, đường cong dưới hàm càng bạnh ra, nhìn về phía người cạnh cửa kia, hắn từ từ mở miệng : "Cảm ơn, chúc mừng"
Đợi nhiều năm như vậy, tìm nhiều địa phương như vậy, ngàn dặm xa xôi mà đến, lại chỉ có thể nói một câu như vậy với bà ấy.
"Phu nhân", Thích gọi Lien lại, "Cháu có thể cùng ngài chụp ảnh chung không? Cháu thích nơi này, còn có bữa tối của bà, nếu để cho mẹ cháu thấy, mẹ sẽ rất cao hứng"
Lien sợ run một chút, lập tức mỉm cười gật đầu, đi đến cạnh người Thích. Thích kéo bà, đứng ở phía sau Lý Kiều, đem máy chụp ảnh đưa cho vị khách đối diện: "Làm phiền giúp chúng tôi chụp một chút được không?"
"Tiên sinh, mới anh ngẩng đầu". Người chụp ảnh kia nhiệt tình nhắc nhở Lý Kiều, người sau rốt cuộc cứng ngắc nhìn về phía màn hình.
Khoảnh khắc ánh đèn chớp nhóe lên, trong lòng hắn không rõ là kích động hay bi thương.
"Cám ơn!" Thích ngọt ngào cười, nhìn về phía Lien, "Ảnh chụp rửa xong cháu sẽ ký gửi cho ngài"
Hy vọng có một ngày, khi ngài xem được bức ảnh đã chụp, có thể phát hiện hai khuôn mặt trong đó giống nhau đến cỡ nào.
——————————————-
Lien vừa rời đi, Lý Kiều liền đứng dậy, không nói một tiếng đi ra ngoài, Thích vội vàng buông dao nĩa trong tay đuổi theo.
"Ông đi đâu?" trên đường tuyết đọng có điểm trơn, cô từng bước từng bước chạy chậm đuổi kịp tốc độ hắn.
"Cháu trở về đi" hắn cũng không quay đầu lại
"Tôi không muốn" Thích túm trụ tay áo hắn, "Tôi muốn cùng đi với ông"
"Tôi đi uống rượu, cháu có thể chứ?" hắn rốt cuộc dừng lại cước bộ, sắc mặt âm trầm.
"Tôi—–" Thích nghẹn lời một chút, cắn môi nhìn hắn. " Tôi cùng ông đi được không? Nếu ông say thì làm sao bây giờ?"
"Say thì say!" hắn đẩy tay cô ra, tiếp tục đi về phía trước.
"Này!" Thích phát hỏa, "Là ông đưa tôi đến chỗ này, hiện tại lại bỏ tôi một mình——-"
"Diệp Thích" Lý Kiều cắn răng, "Tôi hiện tại không có tâm trạng đùa giỡn với cháu, không cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi"
Cô đùa giỡn với hắn khi nào chứ?
Thích cháy đến phía trước mở ra hai tay ngăn lại hắn: "Ông phát hỏa với tôi cái gì? Nếu dám tự mình đi tìm bà ấy, thì chính mồm nói cho bà ấy biết ông là ai đi? "
Lý Kiều nhìn chằn chằm cô, sắc mặt nhất thời xanh mét.
"Đúng, là tôi không dám, tôi không mở miệng được!" hắn gầm nhẹ, "Cháu muốn tôi nói thế nào, hỏi bà ấy vì sao bỏ lại tôi? Có còn nhớ đến tôi hay không? Hay là hỏi bà ấy có biết rằng ngày mai ngoại trừ hôn lễ của con gái bà, thì chính là sinh nhật con trai bà hay không!"
Ủy khuất, đau đớn, chua xót, phẫn nộ————-cảm xúc kìm nén hồi lâu giây phút này hoàn toàn bùng nổ, thời điểm hắn rống lên, cảm thấy khí lực sở hữu trong thân thể cũng hoàn toàn sụp đổ.
Thích ngơ ngác nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong mắt có chất lỏng ấm áp không ngừng tuôn ra, nhẫn nhịn thế nào cũng không được, từng giọt theo hai má chảy xuống, không một tiếng động thấm vào trong tuyết.
Tuyết càng rơi càng lớn, bông tuyết bị gió tàn sát bừa bãi gào thét bay đầy trời, rớt vào trên người họ. Ánh đèn đường mờ nhạt bao phủ ngõ nhỏ yên tĩnh, bên trong tiếng ca cùng tiếng cười lại truyền ra, có người dùng tiếng Anh không chuẩn xác lắm hát một ca khúc cũ———tôi vĩnh viễn sẽ không nói cho em biết tôi yêu em, mà em cũng vĩnh viễn sẽ không biết tên tôi. Nếu em rời đi, như vậy tôi sẽ quên em, quên em. =.=
"Thích, đừng khóc". Qua hồi lâu, Lý Kiều gian nan mở miệng, trong thanh âm rõ ràng có run rẩy, "Thực xin lỗi"
Nước mắt của cô, rơi trên tuyết, lại nóng đến tâm hắn.
Hắn nâng tay hướng đến khuôn mặt cô, cô lại ngăn trở: Không sao, cứ để nó rơi cũng được"
"Mẹ từng nói, rơi lệ cũng cần có dũng khí, cho nên thời điểm làm người ta khóc, lưu lại nước mắt nhất định phải thật đáng giá, Lý Kiều" Thích chỉ vào đôi mắt đẫm lệ của chính mình, bên miệng nổi lên một tia cười nhợt nhạt, "Đây là đáng giá, bởi vì tôi khóc luôn cả phần của ông"
"Về sau mỗi lần ông khổ sở đến muốn khóc mà lại sợ mất mặt, tôi khóc giúp ông cũng được, dù sao tôi cũng khổ sở chẳng khác ông"
"Thích" hắn gọi cô, thanh âm vì cảm động mà run nhẹ.
Trong bóng đêm, khuôn mặt của cô dịu dàng lạ thường, ra vẻ kiên cường mỉm cười, khóe mắt lại hàm chứ lệ quang, biểu tình như vậy, làm động lòng người chẳng giống một đứa nhỏ chút nào.
Sau đó, cô tiến vào trong lòng hắn, gắt gao ôm hắn.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp mang theo hương thơm của cô xâm nhập vào ý thức hắn, Lý Kiều kìm lòng không được ôm tinh linh kiều nhỏ vào lòng, cảm thấy l*иg ngực ấm lại một chút.
"Thích, theo tôi đếnLaplandđón sinh nhật được không?"
"Sẽ rất đẹp sao?"
"Ừ"
"Có cái gì?"
"Tuyết, cực quang, sao băng"
"Được"
Còn có hắn
"Làm sao giống nhau được?" Lý Kiều nở nụ cười một chút, phượng mâu nhìn chằm chằm Thích, "Ngoan, ăn cơm, ít nói thôi"
Làm sao giống nhau được? Làm sao có thể giống nhau? Tư vị đã từng thương nhớ, chân chính đến miệng, lại ngay cả nuốt xuống yết hầu đều cảm thấy đau đớn, hay có lẽ đã đau từ trong vị đi. Có lẽ, hắn đã sớm hình thành thói quen sống những ngày không có bà ấy.
Thích kinh ngạc nhìn hắn——- tuy rằng hắn đang mỉm cười, nhưng ý cười lại không chạm vào đáy mắt, ngọn đèn ở phía khóe mắt hắn lưu lại một bóng ma u ám, nghe qua giọng nói có vẻ ôn nhu, nhưng cũng có ý tứ cảnh cáo sâu sắc.
Hắn đang bất mãn cô xen vào việc của người khác.
Ngượng ngùng thu hồi tần mắt, cô cúi đầu tiếp tục đối phó với thức ăn của mình, lại thấy khẩu vị không ngon như lúc nãy.
"Các vị, thật có lỗi tôi xin rời đi trước, ngày mai là hôn lễ của con gái tôi"
Chén rượu trong tay Lý Kiều hơi hơi run lên, chất lỏng màu vàng lay động thoát ra một tia sáng bất an. Chung quanh tiếng chúc mừng cùng lời từ biệt đều vang lên, hắn lại giống như pho tượng ngồi chỗ cũ, vẫn không nhúc nhích.
Thích lo lắng nhìn sườn mặt lạnh lùng của hắn cùng bạc môi mím lại trắng bệch, nhẹ nhàng kéo một chút tay áo hắn.
Lý Kiều quay đầu nhìn ánh mắt nhắc nhở của cô một chút, tự giễu cười, đường cong dưới hàm càng bạnh ra, nhìn về phía người cạnh cửa kia, hắn từ từ mở miệng : "Cảm ơn, chúc mừng"
Đợi nhiều năm như vậy, tìm nhiều địa phương như vậy, ngàn dặm xa xôi mà đến, lại chỉ có thể nói một câu như vậy với bà ấy.
"Phu nhân", Thích gọi Lien lại, "Cháu có thể cùng ngài chụp ảnh chung không? Cháu thích nơi này, còn có bữa tối của bà, nếu để cho mẹ cháu thấy, mẹ sẽ rất cao hứng"
Lien sợ run một chút, lập tức mỉm cười gật đầu, đi đến cạnh người Thích. Thích kéo bà, đứng ở phía sau Lý Kiều, đem máy chụp ảnh đưa cho vị khách đối diện: "Làm phiền giúp chúng tôi chụp một chút được không?"
"Tiên sinh, mới anh ngẩng đầu". Người chụp ảnh kia nhiệt tình nhắc nhở Lý Kiều, người sau rốt cuộc cứng ngắc nhìn về phía màn hình.
Khoảnh khắc ánh đèn chớp nhóe lên, trong lòng hắn không rõ là kích động hay bi thương.
"Cám ơn!" Thích ngọt ngào cười, nhìn về phía Lien, "Ảnh chụp rửa xong cháu sẽ ký gửi cho ngài"
Hy vọng có một ngày, khi ngài xem được bức ảnh đã chụp, có thể phát hiện hai khuôn mặt trong đó giống nhau đến cỡ nào.
——————————————-
Lien vừa rời đi, Lý Kiều liền đứng dậy, không nói một tiếng đi ra ngoài, Thích vội vàng buông dao nĩa trong tay đuổi theo.
"Ông đi đâu?" trên đường tuyết đọng có điểm trơn, cô từng bước từng bước chạy chậm đuổi kịp tốc độ hắn.
"Cháu trở về đi" hắn cũng không quay đầu lại
"Tôi không muốn" Thích túm trụ tay áo hắn, "Tôi muốn cùng đi với ông"
"Tôi đi uống rượu, cháu có thể chứ?" hắn rốt cuộc dừng lại cước bộ, sắc mặt âm trầm.
"Tôi—–" Thích nghẹn lời một chút, cắn môi nhìn hắn. " Tôi cùng ông đi được không? Nếu ông say thì làm sao bây giờ?"
"Say thì say!" hắn đẩy tay cô ra, tiếp tục đi về phía trước.
"Này!" Thích phát hỏa, "Là ông đưa tôi đến chỗ này, hiện tại lại bỏ tôi một mình——-"
"Diệp Thích" Lý Kiều cắn răng, "Tôi hiện tại không có tâm trạng đùa giỡn với cháu, không cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi"
Cô đùa giỡn với hắn khi nào chứ?
Thích cháy đến phía trước mở ra hai tay ngăn lại hắn: "Ông phát hỏa với tôi cái gì? Nếu dám tự mình đi tìm bà ấy, thì chính mồm nói cho bà ấy biết ông là ai đi? "
Lý Kiều nhìn chằn chằm cô, sắc mặt nhất thời xanh mét.
"Đúng, là tôi không dám, tôi không mở miệng được!" hắn gầm nhẹ, "Cháu muốn tôi nói thế nào, hỏi bà ấy vì sao bỏ lại tôi? Có còn nhớ đến tôi hay không? Hay là hỏi bà ấy có biết rằng ngày mai ngoại trừ hôn lễ của con gái bà, thì chính là sinh nhật con trai bà hay không!"
Ủy khuất, đau đớn, chua xót, phẫn nộ————-cảm xúc kìm nén hồi lâu giây phút này hoàn toàn bùng nổ, thời điểm hắn rống lên, cảm thấy khí lực sở hữu trong thân thể cũng hoàn toàn sụp đổ.
Thích ngơ ngác nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong mắt có chất lỏng ấm áp không ngừng tuôn ra, nhẫn nhịn thế nào cũng không được, từng giọt theo hai má chảy xuống, không một tiếng động thấm vào trong tuyết.
Tuyết càng rơi càng lớn, bông tuyết bị gió tàn sát bừa bãi gào thét bay đầy trời, rớt vào trên người họ. Ánh đèn đường mờ nhạt bao phủ ngõ nhỏ yên tĩnh, bên trong tiếng ca cùng tiếng cười lại truyền ra, có người dùng tiếng Anh không chuẩn xác lắm hát một ca khúc cũ———tôi vĩnh viễn sẽ không nói cho em biết tôi yêu em, mà em cũng vĩnh viễn sẽ không biết tên tôi. Nếu em rời đi, như vậy tôi sẽ quên em, quên em. =.=
"Thích, đừng khóc". Qua hồi lâu, Lý Kiều gian nan mở miệng, trong thanh âm rõ ràng có run rẩy, "Thực xin lỗi"
Nước mắt của cô, rơi trên tuyết, lại nóng đến tâm hắn.
Hắn nâng tay hướng đến khuôn mặt cô, cô lại ngăn trở: Không sao, cứ để nó rơi cũng được"
"Mẹ từng nói, rơi lệ cũng cần có dũng khí, cho nên thời điểm làm người ta khóc, lưu lại nước mắt nhất định phải thật đáng giá, Lý Kiều" Thích chỉ vào đôi mắt đẫm lệ của chính mình, bên miệng nổi lên một tia cười nhợt nhạt, "Đây là đáng giá, bởi vì tôi khóc luôn cả phần của ông"
"Về sau mỗi lần ông khổ sở đến muốn khóc mà lại sợ mất mặt, tôi khóc giúp ông cũng được, dù sao tôi cũng khổ sở chẳng khác ông"
"Thích" hắn gọi cô, thanh âm vì cảm động mà run nhẹ.
Trong bóng đêm, khuôn mặt của cô dịu dàng lạ thường, ra vẻ kiên cường mỉm cười, khóe mắt lại hàm chứ lệ quang, biểu tình như vậy, làm động lòng người chẳng giống một đứa nhỏ chút nào.
Sau đó, cô tiến vào trong lòng hắn, gắt gao ôm hắn.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp mang theo hương thơm của cô xâm nhập vào ý thức hắn, Lý Kiều kìm lòng không được ôm tinh linh kiều nhỏ vào lòng, cảm thấy l*иg ngực ấm lại một chút.
"Thích, theo tôi đếnLaplandđón sinh nhật được không?"
"Sẽ rất đẹp sao?"
"Ừ"
"Có cái gì?"
"Tuyết, cực quang, sao băng"
"Được"
Còn có hắn