Chương 12
Một sớm tháng Ba, mặt trời ló rạng từ sau những đám mây phía xa.Đạm Ngọc bước ra khỏi bồn tắm một cách sảng khoái, nằm dài ở ban công mà ngắm những làn gió xuân không bóng không hình lướt qua bầu trời. Bỏ qua những quy tắc, nàng thấy thật tự do, giống như thể nàng đang đắm mình trong tình yêu ngọt ngào vậy.
Bỗng có tiếng gõ cửa, là con nhóc Nhi Nhi. Đôi mắt Nhi Nhi sưng húp, có lẽ đã khóc suốt đêm qua.
- Sao thế?
Đạm Ngọc nhẹ nhàng hỏi, giống như một người chị thân thiết, nhẹ nhàng vén những lọn tóc mai rối bù của cô bạn lên, làm lộ ra khuôn mặt tiều tụy.
- Em chẳng sao cả.
Chẳng biết tự lúc nào, khuôn mặt Nhi Nhi đã vĩnh viễn mất đi vẻ tinh nghịch hoạt bát vốn có.
Đạm Ngọc nhìn vẻ khổ sở của Nhi Nhi, không hỏi gì nhiều nữa, để cô ngồi cạnh mình ngoài ban công ngắm thành phố bé xíu phía dưới.
- Ở đây cao thật đấy! – Nhi Nhi nói thì thầm.
- Ừ.
- Nhảy xuống liệu có chết ngay không nhỉ?
Đạm Ngọc cảnh giác nhìn cô bạn, rồi đổi sắc mặt, thản nhiên nói:
- Chắc không chết ngay được đâu, chỉ gãy vụn chân ra thôi, phải đưa vào bệnh viện để bác sĩ dùng cưa cưa hết những chỗ bị gãy vụn đi.
Quả nhiên, Đạm Ngọc nghe thấy tiếng cô gái thở mạnh. Nhìn cô nàng bị dọa cho tái mặt, Đạm Ngọc cười thầm.
Nhi Nhi thì không cười, cô vẫn giữ thái độ buồn bã, như thể cô đã trở nên do dự, đề phòng với tất cả mọi thứ trên thế gian.
Bình thường, Đạm Ngọc ít khi quan tâm tìm hiểu những suy nghĩ của người khác, nhưng đứng trước vẻ suy sụp của Nhi Nhi, nàng cũng không đành lòng, bèn hỏi:
- Em cãi nhau với bạn trai phải không?
Nhi Nhi gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Có cãi nhau, nhưng không chỉ thế.
- Thế là chuyện gì?
… Nhi Nhi mím chặt môi, không nói:
Đạm Ngọc cứ hỏi dồn, thế là những giọt nước mắt của cô bé bắt đầu rơi xuống lã chã.
Đạm Ngọc nghĩ ngợi rồi kéo Nhi Nhi vào phòng tắm, vò khăn lau mặt cho cô, lại rót một cốc nước quả đưa cô uống.
- Em phải tin chị chứ! Nói chị nghe nào.
Đạm Ngọc khuyên nhủ.
Giọng nói dịu dàng ấm áp của Đạm Ngọc càng làm Nhi Nhi khóc to hơn.
Rồi Nhi Nhi nói, câu nói làm Đạm Ngọc toát mồ hôi lạnh.
- Em… em có thai rồi. Em sợ lắm!
Cùng lúc với những giọt nước mắt dàn dụa, bàn tay cô bé đặt tay lên khoảng bụng xem ra vẫn không có gì khác trước. Đạm Ngọc không khỏi để ý vẻ dịu dàng Nhi Nhi tỏ ra trong hành động đó.
Đạm Ngọc quá kinh ngạc, nàng hỏi nhanh:
- Bạn trai em biết chuyện này chưa?
- Biết! Nhưng anh ấy… anh ấy nói… dù sao thì em nhất định phải bảo vệ con em!
Đạm Ngọc nhìn Nhi Nhi, khuôn mặt vẫn còn nguyên vẹn vẻ ngây thơ như thể vĩnh viễn chẳng trở thành người lớn. Bộ dạng của cô bé xem ra còn đang hưởng thụ cảm giác được làm mẹ. Đạm Ngọc nhíu mày. Nhi Nhi chắc chắn chưa thể lường hết được độ nghiêm trọng của sự việc.
- Nhi Nhi, nghe chị nói đây, em gọi điện thoại ngay cho bạn trai em, bảo cậu ta nói chuyện với chị!
Nhi Nhi nhìn vẻ dứt khoát trên khuôn mặt Đạm Ngọc đang ra lệnh một cách nghiêm túc cho mình, cô bé sững sờ:
- Có phải là.. có vấn đề gì không? Bạn trai em nói đi là đi mượn tiền, mãi vẫn chưa thấy quay lại. Có phải là có chuyện gì rồi không chị?
Đạm Ngọc thấy lòng đau nhói! Cô bé quá thiếu ý thức tự bảo vệ mình, ngồi đây ôm bụng đợi bạn trai mượn tiền về. Bạn trai mất tích đến mấy ngày rồi mà cô bé vẫn ngây thơ hỏi có phải có chuyện gì rồi không!… Đạm Ngọc xoa xoa mái tóc của Nhi Nhi, lòng đầy lo lắng và bối rối:
- Cậu ta có nói muốn giữ đứa con này không?
- Anh ấy… lúc đầu anh ấy nói việc này sớm quá, bảo em đi phá nhưng em không chịu. Anh ấy lại bảo em không chịu phá thì làm sao mà dự phỏng vấn tìm bạn đời được… Chúng em cãi nhau! Nhưng đến hôm sau thì anh ấy bỗng nhiên đổi ý, bảo sẽ đi mượn tiền cho em sinh em bé, anh ấy bảo em tạm thời tự chăm sóc mình đã…
Nhi Nhi nghiêng đầu nhớ lại.
- Sao cơ? Cậu ta vẫn còn nghĩ đến chuyện cho em đi phỏng vấn? Cậu ta nghĩ người khác là đồ ngốc hết cả hay sao? Cái đồ tồi bại này…
Đạm Ngọc trầm mặt nghĩ ngợi một lát, hỏi:
- Em biết có thai từ lúc nào?
Nhi Nhi nhìn đôi mắt của Đạm Ngọc đang dán chặt vào bụng mình, bỗng đỏ mặt. Giống như một bà mẹ hạnh phúc, mang vẻ ngượng ngùng của lần đầu tiên được làm mẹ, bẽn lẽn một lát rồi mới nói:
- Một tháng rồi ạ.
Đạm Ngọc không ngừng đi đi lại lại trong phòng vẻ lo lắng phiền não.
- Sao thế chị? – Nhi Nhi hỏi.
Đạm Ngọc nhìn cô bé, sự tình thế này rõ ràng mười mươi là cậu bạn trai đã bỏ cô bé để tìm đường thoát thân rồi, vậy mà nó vẫn cứ ngồi đấy ngây thơ hỏi có việc gì xảy ra thế. Đạm Ngọc vẫn nghĩ một cô bé và một thiếu nữ được phân biệt bởi đôi giày. Khi cô bé quyết định bỏ giày thể thao, giày da đế bệt mà chuyển sang giày cao gót, thể nghiệm được vẻ đẹp của giày cao gót cũng như trở nên yêu thích nó nghĩa là cô bé đã trở thành một thiếu nũ rồi.
Lúc này, Nhi Nhi đang đi một đôi giày leo núi màu trắng. Lúc này, Nhi Nhi vẫn chỉ là một cô nhóc ngây thơ thôi.
- Sao ấy à? Chị chỉ muốn đánh một cái cho em tỉnh ra thôi!
Đạm Ngọc nói, đem những suy luận của mình ra phân tích cho Nhi Nhi nghe, chẳng nói quá lên chút nào nhưng cũng đủ thấy Nhi Nhi toát mồ hôi lạnh.
- Từ đầu cậu ta đã chủ ý lợi dụng em rồi. Cậu ta nghĩ nếu em thành công, được gả cho ông tỉ phú, cậu ta sẽ dùng em bày trò moi tiền của ông ta. Nhưng bây giờ em lại có thai rồi, cũng mất quyền dự phỏng vấn, chẳng còn giá trị lợi dụng nữa, cậu ta liền tính kế chạy khỏi em ngay.
- Vì… vì sao? Nhi Nhi hỏi thều thào, vẫn tỏ vẻ không dám tin vào sự thật.
- Bởi vì tiền có thể khiến cho con người biến thành động vật máu lạnh. Đạm Ngọc bình tĩnh nói với cô bé về cái xã hội tàn khốc này.
- Anh ấy… anh ấy không cần em và con của chúng em sao? Vậy… con em đẻ ra ai sẽ nuôi? – Nhi Nhi hỏi cuống quýt.
- Trời ạ! Em vẫn còn muốn giữ đứa trẻ này à?
- Nếu không thì làm thế nào? Chẳng lẽ…
Tay Nhi Nhi vẫn khư khư trên bụng, đôi mắt trợn tròn kinh hãi nhìn Đạm Ngọc.
- Ừ! – Đạm Ngọc gật đầu nghiêm túc. – Nhất định phải bỏ!
Nhi Nhi òa khóc kinh thiên động địa, càng khóc càng to, khóc đến nỗi một lúc sau thì cạn kiệt cả sức lực, ngã ra trên đi văng. Đạm Ngọc ngồi bên không phản ứng gì, cũng chẳng nói lời an ủi, không làm phiền cô bé trút ra những đau đớn trong lòng.
- Bọn đàn ông thối tha! Tôi hận các người!
Nhi Nhi khóc than kêu gào.
Đạm Ngọc nhìn cô bé, im lặng bước ra ngoài ban công, đăm đăm nhìn ra mọi cảnh vật trước mắt, cái thì im lìm, cái thì náo động.
Tiếng khóc than của Nhi Nhi từ trong phòng vọng ra: “Bọn đàn ông thối tha, tôi hận các người!”
Có bao nhiêu cô gái đã hét những lời này khi rơi lệ vì đàn ông? Có lẽ đàn ông vĩnh viễn không thể hiểu được tình cảm vừa yêu vừa hận ẩn trong những lời ấy.
Rất tự nhiên, Đạm Ngọc nhớ đến Hà Duy, người đã làm hỏng bét những kế hoạch của nàng. Vốn dĩ Đạm Ngọc đã có thể rời Thượng Hải, nhưng nàng không nỡ. Mỗi sáng sớm nàng đều đứng ở ban công phòng khách sạn mà hít hà không biết nhàm chán những cảnh phồn hoa trước mắt, để rồi vĩnh viễn ấn chặt vào đáy tim không rời.
Từ sau hôm đó, Đạm Ngọc không hề gặp lại Hà Duy. Lúc thất thân, nàng có khác gì Nhi Nhi đâu, nàng cũng thầm gào thét trong lòng – “Tôi hận anh!” Nhớ đến cốc cà phê anh ta pha cho nàng lúc đó… Nào ai biết, trong cái hận trộn đến mấy phần yêu?
Nhi Nhi đã dần bình tĩnh lại. Đạm Ngọc ngồi bên, vòng tay ôm bờ vai vẫn còn đang rung lên từng chập của cô bé, nhẹ nhàng động viên:
- Ngày mai chị sẽ đưa em đi bệnh viện, nhất định phải bỏ cái thai này!
- Nhưng… – Nhi Nhi quay mặt đi, những giọt lệ lại trào ra, nhìn cô bé lúc này giống hệt một chú mèo bị chủ ngược đãi rồi bỏ rơi – Vì sao lại phải phá? Lúc nào em cũng có thể cảm thấy được một sinh mệnh cựa quậy trong bụng mình! Nó ở trong bụng em, chẳng khóc cũng chẳng quấy, ngoan lắm…
Nhi Nhi nói, co mình lại, nước mắt giàn giụa.
“Bởi vì đứa bé không có cha”. Đạm Ngọc định nói thế, nhưng nhìn đôi mắt đáng thương của Nhi Nhi, nàng im lặng.
- Với lại, chi không thích làm mẹ đỡ đầu của em bé sao?
Nhi Nhi ngẩng đầu, nhìn Đạm Ngọc vẻ mong mỏi, nghĩ ngợi rồi nói tiếp, dường như cô bé nghĩ cầu xin được ở nàng một sự thỏa hiệp nghĩa là cô sẽ có thể giữ đứa bé lại.
- Gì cơ? – Đạm Ngọc sửng sốt.
- Đúng rồi! Em nghĩ rồi, chị làm mẹ đỡ đầu của em bé. Chị xinh đẹp như vậy, chắc nó sẽ vui lắm!
Nhi Nhi quả thật vẫn còn là một đứa trẻ! Chỉ có trẻ con mới vừa khóc vỡ nhà vỡ cửa đấy rồi lại lập tức quên ngay tất cả được. Nhi Nhi giờ mang một bộ mặt vô cùng phấn khởi, làm Đạm Ngọc suýt nữa rơi nước mắt.
Cô bé yêu con mình như vậy, nhưng nàng làm sao có thể không bảo cô bé nhất định phải bỏ cái thai đi đây?
Nhi Nhi đang nhìn Đạm Ngọc, cố đoán thái độ nàng, như thể đang nhìn tên sát thủ chuẩn bị gϊếŧ con mình vậy.
- Không được! Nhất định… phải bỏ!
Đạm Ngọc nói khó khăn.
- Vì sao?
Nhi Nhi vòng tay ôm chặt thân mình, hét lên đau khổ.
- Bởi vì… thế giới này không có chỗ cho nó… Đạm Ngọc quay đi chỗ khác, không nỡ nhìn người mẹ bé nhỏ. Nhi Nhi lại khóc, Đạm Ngọc bỏ ra ngoài.
- Đạm Ngọc! – Nhi Nhi đột nhiên ngước đôi mắt đỏ lừ vì khóc lên – Ngày mai chị đi cùng em ra bờ biển nhé, được không?
Đạm Ngọc nhìn cô bé, gật đầu.
…
- Thôi không vào phòng phẫu thuật có được không?! Tay em phát run rồi đây này!
- Mình về đi chị!
- Hay hôm khác lại đến?
- Ôi trời ôiiiiiiiii…..
Cái con nhóc Nhi Nhi này, đã vào đến phòng đợi của bệnh viện phụ sản rồi, tay cũng đã tiêm ven cả rồi mà vẫn không chịu bỏ cuộc trong việc cố thương lượng với Đạm Ngọc.
- Thôi đi mà! Em lại đổi ý không muốn bỏ con em nữa rồi! Thật sự không muốn! Em không nỡ đâu, Đạm Ngọc!
Đạm Ngọc không biết nên nói gì.
- Hay là mình cứ về, rồi em đi tìm Á Đương, em sẽ nói thật với ông ta tất cả mọi chuyện, có khi ông ta sẽ hiểu mà thông cảm cũng nên! Có thể ông ta sẽ đón nhận em và con em! Chị nói xem! Chẳng phải ai cũng có một phần lương thiện trong người hay sao? Mà ông ta lại giàu có như vậy…
Nhi Nhi vẫn không bỏ cuộc, cố gắng thuyết phục Đạm Ngọc.
Đạm Ngọc ngẩng lên nhìn cô bé, nhẹ vỗ vai cô, ý bảo cô bé đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Người ta tiêu tốn nhiều tiền của đến vậy để tổ chức tìm bạn đời, chẳng lẽ giờ lại cam tâm đổ vỏ cho người ăn ốc sao?
Đạm Ngọc ngồi bên cạnh Nhi Nhi một cách cam chịu, tỏ vẻ đang mải mê giở xem quyển tạp chí nhưng thực ra trong lòng nàng đang thương cho cô bé ngây thơ.
Bây giờ mới hơn chín giờ sáng nhưng trong cái bệnh viện phụ khoa tư nhân lớn này đã chật ních người, đa số đều là các cô bé có vẻ vẫn còn là học sinh, đứng bên là những “ông bố trẻ” cũng “dốt nát” chả kém.
Đạm Ngọc nhẩm tính, thời điểm này một tháng trước vừa đúng là Valentine.
Có những cô gái trông bình tĩnh như Đạm Ngọc, ngồi xem tivi hoặc lật giở mấy tờ báo phụ nữ; cũng có những cô tâm trạng giống Nhi Nhi, có vẻ là lần đầu tiên nên thấp thỏm lo sợ, không ngừng lo lắng nhìn từng cô gái đi vào rồi lại đi ra khỏi “cửa ải” phòng phẫu thuật, chỉ hận một nỗi là không thể nhao đến mà hỏi han cặn kẽ về quá trình phá bỏ thai nhi mà thôi.
Phòng phẫu thuật ở tít bên trong, vị trí của Đạm Ngọc vừa đúng nhìn được chiếc bảng “đang phẫu thuật…” treo trên cánh cửa.
Những cô y tá mặc áo blu trắng cứ vô tư lượn qua lượn lại trước ánh mắt hãi hùng của những cô gái đang run cầm cập.
Một cô gái bị đưa vào trong. Năm phút sau liền thấy cô trở ra, hai y tá xách hai bên nách, khuôn mặt trắng bệch như thể tất cả máu đã đi đâu hết, đôi chân thì mềm nhũn chỉ chực khuỵu xuống.
Nhi Nhi hiển nhiên là cũng nhìn thấy tất cả, cô nàng cùng bên tay không bị tiêm ra sức níu chặt cánh tay Đạm Ngọc.
Nhi Nhi vẫn là một cô bé, nạo thai làm Nhi Nhi sợ hơn những cô gái khác nhiều lần.
Lúc còn chưa đến bệnh viện, Nhi Nhi đã liên tục hỏi không ngừng:
- Nạo thai đau không chị?
- Mình làm kiểu không đau, chắc là không đau đâu.
Đạm Ngọc trả lời.
- Phẫu thuật đó người ta làm thế nào hả chị? Có phải là mổ bụng mình ra không?
- Không đâu.
- Thế thì như thế nào?
Đạm Ngọc trợn mắt lên:
- Chịu cô đấy! Chị đã làm bao giờ mà biết được!
Sau đó, Nhi Nhi cứ khóc mãi. Đến bệnh viện, lúc bác sĩ hỏi, cô bé thậm chi còn không đừng được, khóc ầm lên.
Trước khi siêu âm, bệnh viện yêu cầu phải uống nhiều nước. Nhi Nhi vừa đổ nước vào miệng vừa hỏi Đạm Ngọc vẻ khổ sở:
- Uống nhiều nước thế này liệu có làm em bé trong bụng bị chết đuối không?
Cô bé ngẩng đầu lên:
- Em muốn đặt tên cho nó là “Hải Hải”, vì nó được tạo ra bên bờ biển. Chị nói xem có được không? Cái tên tượng trưng cho sự to rộng sâu xa của đại dương! To rộng như bờ biển hôm qua chị em mình đến ấy.
Nhi Nhi bỗng nói dồn dập, cứ như thể đặt xong một cái tên cho đứa bé thì sẽ giữ nó lại được vậy.
Đạm Ngọc vỗ vỗ vai cô bé, lòng lại thấy buồn cho sự biệt ly sắp sửa diễn ra của hai mẹ con.
Bây giờ sự sợ hãi của Nhi Nhi không những không giảm mà còn tăng lên rõ rệt. Cô bé trợn tròn đôi mắt nhớn nhác nhìn không chớp những cô gái đi vào phòng phẫu thuật, càng lúc càng co người lại nhỏ hơn.
Bên kia dãy ghế chờ có một đôi nam nữ. Cô gái có vẻ cũng là lần đầu đến đầy, không ngừng giơ cánh tay bị tiêm lên xuýt xoa nũng nịu với chàng trai: “Tay em đau quá cơ!” “Anh thổi cho là không đau nữa đâu! Ngoan nào!” Cậu trai cẩn thận nắm bàn tay bị tiêm của cô bạn gái, ánh mắt dịu dàng, thổi nhẹ lên vết tiêm.
Nhi Nhi cũng nhìn thấy cảnh ấy, bàn tay đang nắm chặt cánh tay Đạm Ngọc bỗng lỏng ra, những giọt nước mắt mới lại chan hòa.
Rồi cũng đến lượt Nhi Nhi. Khi cô hộ lý đến thông báo, cô bé sợ hãi đến không đứng dậy nổi.
- Cô bác sĩ ơi, tiêm thuốc mê thì có đau nữa không?
Nhi Nhi níu gấu áo blu của bà bác sĩ, hỏi rụt rè.
- Thuốc mê sẽ làm cháu ngủ. – Bác sĩ vừa đi đằng trước vừa đáp thờ ơ.
- Cô ơi! Tiêm thuốc mê rồi, nhỡ giữa chừng cháu tĩnh lại thấy đau thì làm thế nào?
- Tỉnh rồi cũng không động đậy được đâu! – Bác sĩ nghiêm mặt nói.
- Ôiiiiiii…..
Đạm Ngọc dìu Nhi Nhi đến tận cửa phòng phẫu thuật, cô bé còn cố ngoái lại nhìn Đạm Ngọc với ánh mắt như thể đây là một cuộc sinh ly tử biệt vậy. Ngồi một mình trên đi văng, không thể tập trung xem tivi mà cũng không nhét vào đầu được chữ nào trong quyển tạp chí, Đạm Ngọc nhắm mắt thầm cầu nguyện cho Nhi Nhi phẫu thuật được tốt đẹp.
Cầu nguyện cho hai chị em đáng thương trên trần gian này.
Lại nhớ chuyện hôm qua, khi nàng đưa Nhi Nhi ra bờ biển.
Nhi Nhi trái ngược hoàn toàn với bộ dạng hoạt bát hay cười ngày trước, chẳng chơi nhảy sóng cũng chẳng thiết đi nhặt vỏ trai vỏ sò. Cô bé chỉ ngồi im lặng bên cạnh Đạm Ngọc, thỉnh thoảng dùng ngón tay trỏ vẽ vẽ trên nền cát.
Gió thổi vù vù quanh Nhi Nhi, đưa hương kẹo trái cây thuần khiết trên người cô bé đi rất xa. Gió cũng thổi rối tung mái tóc Nhi Nhi, phát tán trong không gian mùi dầu gội đầu.
Đạm Ngọc quay sang nhìn Nhi Nhi lúc đó đang ngồi dưới ánh nắng chiều rực rỡ, đôi mắt ngơ ngác như một đứa trẻ lạc mẹ không ai giúp đỡ.
- Sợ không? Ngày mai ấy? – Đạm Ngọc muốn ám chỉ việc đi bệnh viện ngày mai.
- Cũng không sợ lắm. Chỉ là… Tay Nhi Nhi vẫn dịu dàng xoa xoa trên bụng: – Chỉ là… thật… không nỡ…
Hai chữ cuối nghẹn ngào trong những tiếng nấc.
Một lúc sau, cô bé đi về phía biển, đờ đẫn nhìn những ngọn sóng dào dạt không ngừng táp vào chân mình.
- Mới ít hôm trước anh ấy vẫn còn đưa em đến đây. – Nhi Nhi nói, mỉm cười và nhìn về phía mặt trời hoàng hôn xa xa. – Lúc ấy em vừa mới biết mình có em bé, vẫn chưa nói gì với anh ấy. Mỗi ngày em đều bẽn lẽn mà mơ mộng, nghĩ xem mình nên thông báo tin này với anh ấy như thế nào, liệu anh ấy sẽ vui đến mức nào khi biết điều đó…
Đạm Ngọc bước đến, vỗ nhẹ vai Nhi Nhi an ủi, vòng tay ôm cô bé đang khóc như một đứa trẻ nít.
- Xin lỗi chị, Đạm Ngọc! – Nhi Nhi ngẩng lên, cố gắng nặn ra một nụ cười – Em không cố ý khóc lóc như thế … Chỉ là, vô tình lại nghĩ đến anh ấy… làm bẩn hết áo chị rồi.
- Có gì đâu. – Đạm Ngọc cười độ lượng.
… Hôm trước, Nhi Nhi vẫn còn cố giả vờ kiên cường được, nhưng hôm sau thì cô nàng cuối cùng cũng lộ tẩy gan chuột nhắt, nhìn vị bác sĩ với con dao mổ, khuôn mặt Nhi Nhi thật hết sức hãi hùng, Đạm Ngọc nhìn mà thấy thương.
Nàng nhắm mắt lại, lại một lần nữa thầm cầu nguyện.
Khoảng mười phút sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, cô y tá đỡ Nhi Nhi hai chân mềm nhũn ra ngoài.
- Cô là người nhà của cô ấy à? Mau dìu cô ấy sang bên kia nghỉ ngơi!
Cô y tá vẻ lạnh lùng nói với Đạm Ngọc, chắc cô ta đã quá quen với cái trò “đi hai về một”, nên thành ra vô tình bất nhân.
Đạm Ngọc cẩn thận dìu Nhi Nhi, phát hiện ra cô bé đang rất yếu.
- Con… con em không còn nữa phải không chị?
Đạm Ngọc đang quỳ xuống xỏ giày cho Nhi Nhi, chợt nghe tiếng hỏi yếu ớt như không còn sinh lực. Cô bé vẫn đang nằm trên đi văng, đôi mắt nhắm nghiền.
- Ừ… Đạm Ngọc đứng dậy, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Nhi Nhi.
Nhi Nhi chẳng nói gì nữa, khuôn mặt không hề biểu lộ chút cảm tình nào, từ đôi mắt vẫn nhắm chặt, những giọt lệ lách ra lăn xuống phía tai.
Đạm Ngọc nhất thời không biết làm thế nào, nàng nhớ lại mười lăm phút trước, cô bé vẫn còn do dự lẩm nhẩm: “Em muốn đặt tên nó là Hải Hải… cái tên tượng trưng cho sự to rộng sâu xa của đại dương… to rộng như cái bờ biển chị em mình đến hôm qua ấy”.
Gần mười lăm phút đi qua, tất cả niềm vui và sự hồn nhiên của cô bé dường như cũng đã theo “Hải Hải” mà vĩnh viễn ra đi.
Còn gì nhanh hơn, lạnh lùng hơn và vô tình hơn con dao phẫu thuật đây?
Lúc đó, Nhi Nhi nằm trên đi văng, khuôn mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, đôi mắt vốn linh hoạt giờ nhắm nghiền như không còn sức sống.
Cô bé bỗng mở miệng nói:
- Đạm Ngọc, em cảm thấy em cứ mở mắt ra là con em sẽ ra đi vĩnh viễn, nhắm mắt vào thì Hải Hải sẽ vẫn còn ở đây… Thật đấy! Chị tin em đi! Thật đấy…
Đạm Ngọc không làm phiền cô bé, để cô nằm trên đi văng mà nhớ về đứa con đã mất. Cô bé vẫn nhắm mắt, chỉ đôi khi hàng mi rung động rồi những giọt lệ từ từ ứa ra.
Thế nhưng… đàn ông có bao giờ nhìn thấy cảnh đó?
Có lẽ, suốt đời Đạm Ngọc cũng không thể quên rằng có một cô gái đã nói với nàng: “… Em muốn chị làm mẹ đỡ đầu cho con em, được không Đạm Ngọc…?”
Đôi mắt Đạm Ngọc không kìm được cũng chợt nhạt nhòa ướt.