Kinh Thành Tiểu Trù Nương

Chương 3: Mì trứng

Chương 3: Mì trứng

Từ đạo quán ở phía đông vùng ngoại ô đến nhà ở ngõ Tam Lý ở phía nam, Lạc Văn Nghiên chỉ mất một khoảng thời gian liền đến nơi.

Lạc Văn Nghiên vừa đẩy cửa nhà mình ra, Tô thẩm cách vách liền thò đầu ra: "A Nghiên, ngươi trở về rồi sao? ”

"Đúng vậy, Tô thẩm." Sau khi Lạc Văn Nghiên đẩy xe vào tiểu viện, không vội vàng đi vào mà ngược lại tiến đến nhà Tô thẩm.

- Hôm nay bán hết cháo rồi a? Tô thẩm hỏi Lạc Văn Nghiên đang bước vào nhà

"Đúng vậy, hôm nay vận khí tốt, gặp phải đại khách quan, lập tức bao hết nồi cháo." Lạc Văn Nghiên nói.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong, một giọng nói non nớt truyền tới: "Tỷ tỷ. ”

Theo tiếng "tỷ tỷ" này, một thân ảnh nho nhỏ liền nhào về phía Lạc Văn Nghiên.

Lạc Văn Nghiên nghe thấy âm thanh nũng nịu này, vội vàng ngồi xổm xuống, ôm tiểu nhân nhi lên. Đứa trẻ trong tay cô chính là đệ đệ Lạc Nguyên An, năm nay ba tuổi rưỡi, bộ dạng rất giống nguyên thân, làn da vừa trắng vừa mềm, tuy rằng không mập nhưng cũng làm cho người ta nhịn không được muốn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn.

Lúc này Lạc Nguyên An đang ôm Lạc Văn Nghiên, ngán ngẩm vùi mặt vào cổ nàng, Lạc Văn Nghiên vỗ vỗ lưng hắn, dỗ dành: "Nguyên An, tỷ tỷ mang ngươi về nhà, nấu món ngon cho ngươi nha. ”

"Được." Lạc Nguyên An không ngẩng đầu, phát ra thanh âm rầu rĩ.

"A Nghiên, tình cảm của ngươi cùng Nguyên An thật tốt a, mới nửa ngày không gặp, liền nhớ nhung nhau như vậy, nó vẫn luôn hỏi ta là người ở nơi nào nha." Tô thẩm nhìn hai đứa nhỏ xinh đẹp, trong lòng cũng thích.

"Phiền toái Tô thẩm giúp ta chiếu cố Nguyên An, còn phải hao tâm tổn trí chú ý nương ta." Lạc Văn Nghiên trong lòng cảm kích.

Mấy ngày cô mới xuyên qua quả thực chính là hành xác mà, không biết phải làm thế nào cho phải. Nhờ Tô thẩm chiếu cố hỗ trợ, chậm lại vài ngày nàng mới tiếp nhận sự thật, đứng lên nghĩ biện pháp kiếm tiền nuôi gia đình.

"Phiền toái gì chứ, đứa nhỏ Nguyên An này rất ngoan, không khóc không nháo, nương ngươi bên kia cũng không có chuyện gì, người đến bây giờ còn hôn mê chưa tỉnh lại, ai! Chuyện gì đây cơ chứ?” Tô thẩm thở dài nói.

Lạc Văn Nghiên từ trong túi lấy ra mười đồng tiền, nói: "Tô thẩm, đây là tiền hôm nay ta bán cháo Lạp Bát kiếm được, người đừng chê ít, coi như đây là thù lao người giúp chăm sóc Nguyên An cùng nương ta, chờ sau này kiếm được nhiều hơn, ta lại tiếp tế ngài. ”

Tô thẩm vội vàng từ chối nói: "A Nghiên, chúng ta là hàng xóm nhiều năm như vậy. Cha ngươi trước khi qua đời vẫn dạy Đại Thành và Tiểu Thành đọc sách miễn phí, để cho bọn hắn không đến mức mù chữ, ta làm sao có thể thu tiền của ngươi, hơn nữa ta cũng không phải làm cái gì nhiều, sau này đừng nói chuyện tiền bạc với ta. ”

Lạc Văn Nghiên thấy Tô thẩm thật lòng từ chối, cũng không miễn cưỡng, dù sao hiện tại chính là lúc cần dùng tiền, chỉ nói một tiếng: "Đa tạ Tô thẩm, vậy ta không khách khí với ngài, chờ sau này có cơ hội rồi nói sau, ta trở về trước a. ”

"Được, ngươi có chuyện gì cứ việc đến gọi ta, Đại Thành Tiểu Thành bây giờ cũng lớn rồi, rất nhiều việc đều có thể giúp." Tô thẩm đưa Lạc Văn Nghiên ra khỏi cửa.

"Vâng, được rồi, ngài không cần đưa ta ra ngoài đâu." Lạc Văn Nghiên nói xong, ôm Nguyên An đi vào cửa nhà mình.

Căn nhà này của nguyên thân nằm tại ngõ Tam Lý ở phía nam ngoại ô kinh thành, tuy rằng không lớn nhưng cũng không tính là quá nhỏ. Tiến vào cửa có một cái sân nhỏ, xem như là một căn nhà một gia đình ở, không giống nhà Tô thẩm cách vách, một căn nhà có vài hộ gia đình.

Cha nguyên thân là người đọc sách. Tuy rằng gia tộc xuống dốc nhưng hắn đã có công danh, thi đậu tú tài, trong nhà cũng có một chút bạc. Chẳng qua một năm trước cha nàng bị nhiễm bệnh phổi, cơ hồ tiêu sạch tất cả tiền tiết kiệm trong nhà, cuối cùng vẫn không trị khỏi mà qua đời.

- Nương!

Lạc Văn Nghiên ôm đệ đệ vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy mẹ của nguyên thân là Tề thị đang giãy dụa muốn đứng lên.

Lạc Văn Nghiên vội vàng buông đệ đệ ra, một tay đỡ Tề thị ngồi xuống.

"Nương, người đây là muốn làm cái gì a?" Lạc Văn Nghiên vừa đắp chăn đắp chăn vừa hỏi.

Tề thị đoạn thời gian trước đột quỵ, trước mắt không thể đứng dậy được, nói chuyện cũng tương đối khó khăn, nàng chỉ chỉ chén trên bàn.

Lạc Văn Nghiên vội vàng rót một ly nước cho Tề thị uống, sau đó lại đỡ Tề thị nằm xuống, nói: "Nương, người nằm một lúc, con đi làm cơm trưa. ”

Tề thị gật gật đầu, trên khuôn mặt vàng sáp lộ ra vẻ mệt mỏi, vừa mới giãy dụa nửa ngày, dường như đã dùng hết khí lực toàn thân, nàng đành phải nhắm hai mắt lại dưỡng thần.

Lạc Văn Nghiên nhìn Tề thị suy yếu, trong lòng vừa khó chịu vừa phẫn uất. Một người vốn đang rất khoẻ mạnh lại biến thành như vậy, đều là do vị gia đình của vị hôn phu nguyên thân tạo thành.

Hai tháng trước cha nàng qua đời, Tề thị vốn bi thương không thôi. Một tháng trước, nhà vị hôn phu của Lạc Văn Nghiên là Chu gia liền tới cửa ầm ĩ muốn từ hôn. Tề thị kích động liền hôn mê bất tỉnh, mời đại phu chẩn đoán là khí huyết công tâm, đột quỵ.

Nguyên thân đáng thương mới mười sáu tuổi, liền muốn tự vác gánh nặng nuôi gia đình. Trong nhà cũng chả có bao nhiêu vật đáng giá, căn nhà này nguyên thân hạ quyết tâm là tuyệt đối không thể bán, cho nên nàng nghĩ đến việc lên núi tìm lâm sản cùng dược liệu để đổi tiền. Nàng leo lên núi Nam Lâm ở nam giao, lại không cẩn thận trượt chân ngã xuống, lúc này mới để cho cô xuyên qua.

Chu gia vốn là nhìn trúng thân phận tú tài của cha nguyên thân, đối với con đường đọc sách của vị hôn phu nguyên thân có lợi ích nên mới muốn kết thân. Phụ thân của Lạc Văn Nghiên cũng là xem Chu gia là người đọc sách cho nên mới đồng ý cửa hôn sự này. Hiện tại người đã chết, thân phận tú tài cũng không còn, nhà bọn hắn liền muốn từ hôn, thật sự là cực phẩm cặn bã.

Mối hôn sự này cho dù người nhà kia không lui nữa, Lạc Văn Nghiên cũng tính toán lui hôn!

"Tỷ tỷ, ta đói." Nguyên An ôm chân Lạc Văn Nghiên, đáng thương ngửa mặt lên nói.

Lạc Văn Nghiên ngồi xổm xuống, trấn an nói: "Nguyên An, tỷ tỷ sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này cùng nương được không? ”

"Ừm, được." Nguyên An cất hai cái chân ngắn, lạch bạch chạy đến bên giường Tề thị, cố sức bò lên, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ Tề thị, giống như là người lớn dỗ dành tiểu hài tử.

Lạc Văn Nghiên chua xót một trận. Đứa nhỏ như vậy vốn đang là tuổi được làm nũng, được gia đình yêu thương a.

Hít sâu một hơi, Lạc Văn Nghiên cổ động mình, nàng không có thời gian để bi thương, cuộc sống còn phải tiếp tục. May mà nguyên thân không có bán nhà, cuối cùng vẫn còn có chỗ dung thân, không đến mức lưu lạc trên đường phố. Nàng phải thay nguyên thân sống sót, chiếu cố một già một trẻ này, coi như là vì nguyên thân tận hiếu tận lực.

Lạc Văn Nghiên đi vào phòng bếp, còn lại một ít mì. Cô suy nghĩ một chút, xoay người đi vào trong tiểu viện, móc ra trong ổ gà, không nghĩ tới thật đúng lúc có hai quả trứng gà. Nhất thời trên mặt nở nụ cười, hai con gà mái già ở một bên đối với hành vi móc trứng này của cô lộp bộp tỏ vẻ kháng nghị.

May mắn thời đại này cũng không có quy củ người thân vừa qua đời phải ăn chay, nếu không người bệnh làm sao có đủ dinh dưỡng nha!

Lấy trứng xong, Lạc Văn Nghiên ở trên mảnh vườn nhỏ thuận tay vặt ít rau xanh non cùng một nắm hành lá, lúc này mới xoay người trở lại phòng bếp.

Lạc Văn Nghiên rửa sạch rau xanh và hành lá, thái hành lá thành khúc, bóc thêm hai tép tỏi, băm nhỏ, rồi bắt đầu đốt lửa, cũng may có ký ức nguyên bản, đốt lửa cũng không khó.

Đợi lửa cháy, đổ nước vào nồi đun sôi, cho mì vào nấu một lúc, không cần nấu chín toàn bộ là có thể vớt ra.

Đổ nước ra, đun nóng chảo dầu, Lạc Văn Nghiên lấy hai quả trứng gà vừa mới lấy ra từ ổ gà, gõ vào cạnh chảo, "rắc" một tiếng, trứng vừa chạm vào dầu nóng liền phát ra âm thanh xèo xèo mỹ diệu, lập tức một cỗ mùi hương tràn ngập ra.

Quả nhiên là trứng nuôi tại nhà, mùi thơm nồng đậm, không phải trứng gà bình thường có thể so sánh được.

Lạc Văn Nghiên lật đều hai mặt, vàng óng giòn tan, lòng đỏ trứng một chút cũng không bị vỡ, hoàn mỹ bao bọc trong lòng trắng trứng.

Đợi đến khi rán xong, cho hai quả trứng rán ra. Cho dầu nóng vào, cho tỏi vừa băm vào chảo, sau đó cho rau xanh vào xào sơ vài lần, thêm nước tương, giấm và một ít nước sạch liền có thể cho mì và trứng rán vừa làm vào, đậy nắp và nấu.

"Tỷ tỷ." Cửa phòng bếp truyền đến thanh âm của Nguyên An.

"Nguyên An, đệ sao lại vào bếp?" Lạc Văn Nghiên vội vàng lau tay đi đến cửa ngồi xổm xuống hỏi.

"Thơm quá." Nguyên An trong miệng mυ'ŧ đầu ngón tay, ánh mắt trông mong nhìn nồi trên bếp.

"Tỷ tỷ làm mì trứng cho đệ, sắp xong rồi, đệ về phòng nương trước, lát nữa tỷ tỷ liền mang qua cho ngươi có được không?" Lạc Văn Nghiên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên An, nói.

Nguyên An không nỡ thu hồi ánh mắt, nhu thuận gật gật đầu, cất chân ngắn bỏ đi.

Lạc Văn Nghiên đứng lên, hít sâu một hơi, ừm, quả thật rất thơm. Nguyên An không thể ăn cay, nếu không thêm chút ớt sẽ ngon hơn.

Theo mùi thơm trong nồi càng ngày càng đậm, Lạc Văn Nghiên nhấc nắp nồi lên. Nước canh trong nồi đã rút không sai biệt lắm, cô rắc một nắm hành lá, sau đó liền đem mì múc ra.

Mì chia làm ba bát, hai bát có trứng, một bát không có. Tề thị cùng Nguyên An đều cần dinh dưỡng, bát mì này có trứng gà cùng với rau xanh, vẫn có thể đảm bảo dinh dưỡng cơ bản.

Lạc Văn Nghiên bưng hai cái chén đi vào phòng Tề thị, nàng xếp Nguyên An ngồi yên để cho hắn tự mình ăn, sau đó đi tới trước giường, nhẹ nhàng hô: "Nương, người dậy ăn chút gì đi. ”

Tề thị hơi mở mắt ra, Lạc Văn Nghiên đỡ nàng ngồi dậy dựa vào đầu giường. Tề thị bị đột quỵ lại thêm tinh thần bị đả kích, khẩu vị vẫn không tốt. Nguyên thân vốn đều là nấu cháo cho nàng ăn, nhưng sau khi Lạc Văn Nghiên xuyên qua thì liền tận lực làm chút đồ ăn có vị. Cháo đối với người bệnh mà nói kỳ thật là không có hương vị gì cũng không có dinh dưỡng, người vốn đã không thèm ăn càng ăn thì khẩu vị lại càng không tốt.

Cho nên mấy ngày nay, Tề thị ít nhiều ăn vào một ít thức ăn, thân thể rõ ràng có chút khí lực so với trước kia.

Quả nhiên, khi chén mì trứng này bưng đến trước mắt Tề thị, nàng ngửi thấy mùi thơm mắt liền mở ra.

"Nương, con đút cho người ăn." Lạc Văn Nghiên một tay cầm chén một tay cầm đũa nói.

Tề thị bị đột quỵ khiến nửa bên trái bị liệt, tay phải và chân phải vẫn có thể nhúc nhích, nàng lắc đầu, tay phải nhận đũa từ tay Lạc Văn Nghiên, ý bảo cô chỉ cần bưng chén là được.

Tề thị cầm đũa chỉ chỉ trứng gà trong chén, lại chỉ chỉ Lạc Văn Nghiên, ý bảo để Lạc Văn Nghiên ăn trứng, Lạc Văn Nghiên liền khuyên nhủ: "Nương, trứng gà bát ta cũng có, Nguyên An cũng có, cho nên quả trứng này người phải ăn vào, bằng không làm sao có khí lực khôi phục, Nguyên An còn nhỏ như vậy, người nhẫn tâm bỏ mặc hắn sao? ”

Những lời này làm cho hốc mắt Tề thị nhịn không được mà phiếm hồng. Tình cảm của nàng và cha A Nghiên phi thường tốt, nếu không phải vì một đôi nhi nữ này, nàng nguyện đi theo hắn. Nhưng thực tế không cho phép nàng làm như vậy, nhi tử còn nhỏ, nữ nhi gặp phải đả kích bị tiểu nhân từ hôn. Nàng nhất định phải dưỡng thân thể thật tốt, bằng không sau này xuống suối vàng, nàng không còn mặt mũi nào đối mặt với cha A Nghiên.

Nhìn Tề thị vừa rơi nước mắt vừa từng ngụm từng ngụm ăn mì cùng trứng gà, Lạc Văn Nghiên trong lòng biết, khuyên bảo mấy ngày nay, Tề thị đã nhen nhóm niềm tin muốn sống tốt.

Chờ Tề thị cùng Nguyên An ăn xong, Lạc Văn Nghiên đem chén đũa thu vào phòng bếp, bưng chén mì nấu không có trứng của mình, vừa ăn vừa cân nhắc ngày mai muốn bán món gì.

*Hình ảnh minh hoạ: