Chương 1: Cháo Lạp Bát
Nam Hạ năm Khai Nguyên thứ mười.
Trên quan đạo ở ngoại ô An Dương kinh đô, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy.
"Lăng Vũ, còn cần bao lâu nữa?" Giọng nam trẻ trung nhưng lạnh lùng từ trong xe ngựa truyền ra.
"Hồi thiếu chủ, ước chừng một nén nhang liền có thể đến." Người thanh niên đang đánh xe cung kính đáp.
Trong xe thật lâu không truyền đến bất kỳ tiếng động nào nữa, người thanh niên trẻ tuổi được gọi là Lăng Vũ ngồi bên ngoài xe ngựa, thân hình thẳng tắp, một tay cầm dây cương, thúc giục ngựa bảo trì tốc độ nhanh chóng tiến lên.
Ngồi trong xe chính là thiếu chủ mà Lăng Vũ đi theo từ nhỏ - Lăng Chính Dục. Trước khi đi, lão phu nhân nhiều lần dặn dò hắn phải đánh xe ngựa thật tốt, tận lực giảm xóc nảy một chút, Lăng Vũ một khắc cũng không dám quên.
Hiện tại đã là tháng chạp, tuy rằng Nam Hạ quốc nằm ở phía nam sông Lô, xa xa so ra kém Bắc Chân Quốc và Tây Đan quốc ở phía bắc Sông Lô, trời rét đậm, rét hại, nhưng khí lạnh ở phương nam có thể chui vào trong xương cốt.
Mai vàng ven đường tản ra từng trận hương thơm, theo không khí lạnh lẽo hít vào trong cơ thể, vừa thanh ngọt lại hơi đau đớn.
Người lẫn ngữa đi trên quan đạo rất ít, chung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bánh xe lách cách, đại biểu cho thế gian này còn có một tia sinh cơ.
"Thiếu chủ, chúng ta đã tiến vào Lâm Tế trấn." Lăng Vũ báo cáo hành trình.
"Ừm." Vị nam nhân trong xe chỉ trả lời một từ.
Lâm Tế trấn thuộc huyện Giang An, đều thuộc phạm vi quản lý của kinh đô An Dương thành, từ An Dương thành đến Lâm Tế trấn cần hai canh giờ, vị trí tuy xa xôi, nhưng so với trấn nhỏ bình thường thì lại náo nhiệt hơn rất nhiều.
Vừa vào trấn nhỏ, các loại tiếng rao bán của người bán hàng rong liền không dứt bên tai, gần đến cuối năm, trên đường có rất nhiều người ra ngoài mua sắm hàng tết.
Lăng Vũ vội vàng đánh xe ngựa cẩn thận, tránh né đám người, khiến cho tốc độ vốn rất chậm lại càng thêm chậm chạp.
"Lăng Vũ, dừng xe." Giọng nam trong xe ngựa lại một lần nữa truyền ra.
- Hây!
Lăng Vũ lập tức siết dây cương một chút, con ngựa liền ngoan ngoãn ngừng lại, hắn nhảy xuống xe, tiến đến cạnh cửa sổ xe, có chút khẩn trương hỏi: "Thiếu chủ, ngài có chỗ nào không thoải mái sao?”
"Cháo tạp hợp." Thanh âm trong xe vẫn lạnh lẽo như trước, ngữ khí không gợn sóng.
Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm, lập tức kích động cánh mũi hít sâu vài cái, quả nhiên là hương vị quen thuộc, hắn ngước mắt nhìn bốn phía, ánh mắt lập tức tập trung một quầy hàng nhỏ, ngay bên cạnh vị trí xe ngựa dừng lại.
Nói là quầy hàng nhỏ, kỳ thật chỉ là một chiếc xe đẩy nhỏ có bốn bánh xe, trên xe chỉ đặt một cái lò sưởi hơi cháy, phía trên có một cái nồi sắt lớn, đang bốc hơi nóng.
"Cô nương, cháo này bán như thế nào?" Lăng Vũ bước hai bước liền đến trước mặt quán nhỏ, mở miệng hỏi.
Lạc Văn Nghiên một thân xiêm y vải thô, đang ngồi trên băng ghế nhỏ, ngồi cạnh lò sưởi sưởi ấm, vừa nghe có người hỏi giá, vội vàng đứng lên, chỉ chỉ một tấm biển nhỏ không dễ thấy bên cạnh, nói: "Cháo Lạp Bát*, hai văn tiền một bát.”
* Cháo Lạp Bát: hay còn gọi là cháo mùng tám tháng chạp, là một loại cháo nấu bằng gạo đỗ cùng củ quả như: táo, hạt dẻ, hạt sen để cúng Phật. Bát cháo này được dùng làm phẩm vật cúng dường Đức Phật, vào ngày Ngài thành đạo (mùng 8 tháng Chạp), sau thành tục lệ lưu truyền trong dân gian Trung Quốc.
Thanh âm thiếu nữ thanh thúy ngọt ngào, tuy rằng ăn mặc đơn bạc nhưng sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, chóp mũi lạnh đến đỏ bừng, ánh mắt lại trong suốt vô cùng, không có chút ai oán khốn khổ nào.
Lăng Vũ thoáng sửng sốt, tiểu cô nương xinh đẹp lại có linh khí như vậy ngược lại không thấy nhiều, hắn móc ra hai đồng tiền nói: "Múc cho ta nửa chén.”
"Nửa chén?" Lạc Văn Nghiên nghi hoặc nói.
"Đúng, nửa chén là được rồi." Lăng Vũ gật đầu nói.
Lạc Văn Nghiên gật gật đầu, tay chân nhanh nhẹn múc nửa chén cháo lên, đưa qua, sau đó lấy đi một đồng tiền từ lòng bàn tay Lăng Vũ, nói: "Nửa chén một văn tiền, ngài đưa thừa rồi.”
Lăng Vũ lại một lần nữa sửng sốt, yên lặng nắm lấy bàn tay, tiếp nhận nửa chén cháo, xoay người đi về phía xe ngựa.
"A Nghiên, rốt cục cũng có khách nha, không sai không sai." Người nói chuyện chính là một đại nương, chủ sạp hàng bên cạnh, nàng bán một số tiểu đồ vật, điển hình là hà bao.
Lạc Văn Nghiên cười đáp: "Đúng vậy, Lỗ đại nương, chén cháo đầu tiên bán đi, không, là nửa chén đầu tiên.”
"Ngươi đứa nhỏ này, nghĩ như thế nào mà đem tạp lương nấu chung, tuy rằng hương vị thật sự là không tệ, nhưng loại phương pháp ăn này ngược lại rất hiếm thấy, người nếm thử tự nhiên sẽ ít đi." Lỗ đại nương hảo tâm nói, vừa rồi A Nghiên múc cho nàng một chén, thật đúng là ngon.
"Không có việc gì đâu Lỗ đại nương, đây không phải là vị khách đầu tiên sao, sẽ có người thích a."
Lạc Văn Nghiên khẽ mỉm cười nói, ánh mắt theo Lăng Vũ chuyển tới.
Lăng Vũ đưa nửa chén cháo vào trong xe, buông rèm xe xuống, hai tay ôm ngực đứng bên cạnh xe, chờ chủ nhân phân phó.
"Lăng Vũ! Lá gan ngươi càng lúc càng lớn, ngay cả ta ăn bao nhiêu đều do ngươi quyết định!" Trong xe truyền ra thanh âm nhàn nhạt của Lăng Chính Dục.
Lăng Vũ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngữ khí cung kính nhưng thái độ kiên quyết, nói: "Thiếu chủ, cháo này có đậu, ăn nhiều dễ đầy hơi, nửa chén là đủ rồi.”
Trong xe truyền ra âm thanh của chén thìa va vào nhau rất nhỏ.
Một lát sau, thanh âm kia dừng lại, người nam nhân trong xe giống như lẩm bẩm, lại giống như hỏi Lăng Vũ: "Cháo Lạp Bát?”
"Vâng, vừa rồi cô nương kia nói như vậy." Lăng Vũ một chút cũng không thấy kỳ quái với thính giác cùng khứu giác của thiếu chủ nhà mình, đừng nói chút khoảng cách này, cho dù xa hơn một chút, thiếu chủ cũng có thể nghe thấy được.
"Vì sao cô ấy lại..." Lăng Chính Dục dừng một chút, không nói nữa.
Rèm xe vén lên, một bàn tay thon dài vươn ra, đưa chén rỗng ra ngoài.
Lạc Văn Nghiên vẫn luôn chú ý tới cỗ xe ngựa, tinh mắt nhìn thấy chén trống rỗng, bất chấp thưởng thức bàn tay kia, chỉ cảm thấy tảng đá trong lòng rơi xuống, cuối cùng cũng có người biết hàng.
"Cô nương, đa tạ ngươi." Lăng Vũ đem chén rỗng trả lại cho Lạc Văn Nghiên.
"Khách nhân dùng có hài lòng không?" Lạc Văn Nghiên hỏi.
"Hài lòng, chỉ là vì sao ngươi lại nấu cháo hỗn hợp như vậy? Vả lại tại sao lại gọi là cháo Lạp Bát?” Lăng Vũ hỏi, kì thật thiếu chủ còn chưa nói xong, hắn tự nhiên đã biết nên làm gì.
Lạc Văn Nghiên không nghĩ tới Lăng Vũ sẽ hỏi một vấn đề như vậy, cô suy nghĩ một chút, ngước mắt cười nói: "Bởi vì hôm nay là mùng tám tháng Chạp, cho nên gọi nó là cháo Lạp Bát, về phần vì sao lại làm như vậy, chủ yếu là bởi vì nhà ta chỉ có những nguyên liệu nấu ăn này, cho nên liền trộn lẫn cùng nhau nấu.”
Lạc Văn Nghiên vừa dứt lời, trong xe ngựa truyền ra một tiếng hô: "Lăng Vũ!”
Lăng Vũ nghe tiếng lập tức xoay người tiến đến gần xe, điều này làm cho Lạc Văn Nghiên hơi cả kinh, tốc độ thật nhanh a.
Một lát sau, Lăng Vũ lại đi tới, mở miệng nói: "Cô nương, cô có thể đi theo chúng ta một chuyến không?”
"Cái gì?" Lạc Văn Nghiên không kịp phản ứng.
Lăng Chính Dục trong toa xe ngựa cách đó không xa, nhịn không được nhéo nhéo khớp xương tay, tùy tùng nhà người khác ai nấy đều miệng lưỡi trơn tru, nghe lời nhu thuận, sao những ưu điểm ấy tuỳ tùng nhà mình lại không có nha.
"À, không phải, ta muốn nói, số cháo còn lại ta muốn mua hết, nhưng ta lại không có đồ đựng, cho nên cần người giao hàng." Lăng Vũ cố gắng giải thích.
Lạc Văn Nghiên hiểu được ý tứ của người đàn ông trước mắt này, không nghĩ tới nồi cháo lạp bát này cứ như vậy bị người ta mua hết, khóe miệng Lạc Văn Nghiên không tự chủ được nhếch lên, trong lòng không kiềm chế được vui mừng, nhưng đầu óc lại đảo quanh, cảnh giác nhìn tên nhóc nhỏ cao lớn trước mắt, lại nhìn chiếc xe ngựa khiêm tốn nhưng rõ ràng không bình thường bên cạnh.
"Vị khách nhân này muốn đưa đi đâu?" Lạc Văn Nghiên hỏi.
Lăng Vũ rốt cuộc cũng là người đi theo Lăng Chính Dục chinh nam xông bắc, miệng tuy rằng ngốc, nhưng tâm tư lại nhạy bén. Hắn thấy sự nghi ngờ trên mặt Lạc Văn Nghiên liền lập tức giải thích: "Không xa, ngay phía đông thành, hơn nữa còn ở trong thành.”
Vừa nghe địa chỉ ở trong thành, Lạc Văn Nghiên yên lòng, hiện tại là thời điểm buổi sáng người náo nhiệt nhất, chỉ cần không đi ra ngoài thành thưa thớt người, vậy thì không thành vấn đề.
"Được, ta có thể giao hàng, bất quá bình thường ta chỉ bày bán ở đây, hôm nay nếu cần giao hàng tận nhà, phải thêm phí giao hàng." Lạc Văn Nghiên gật đầu nói.
"Đương nhiên là vậy, cô nương tính tổng giá, báo cho ta là được." Lăng Vũ nói, chỉ bằng việc cô nương này vừa rồi chỉ thu nửa chén cháo một văn tiền của hắn, nghĩ đến nàng cũng sẽ không nói giá lung tung.
Lạc Văn Nghiên tính toán một chút, nói: "Nồi cháo này đại khái có thể bán được năm mươi chén, tổng cộng một trăm văn, ngài một lần mua nhiều như vậy, ta có thể cho ngài một ít giảm giá, tính ngài chín mươi lăm văn, mặt khác cần giao hàng đến thành đông, dựa theo khoảng cách và trọng lượng mà tính, ta thu phí giao hàng mười văn, tổng cộng là một trăm lẻ năm văn tiền, ngài xem có thích hợp không?”
"Hợp, thích hợp." Lăng Vũ từ nhỏ tập võ, làm sao có thể tính toán quanh co, bất quá nghe vừa có lý vừa có căn cứ, còn giảm giá cho mình, nhất định là không sai được.
Lỗ đại nương bên cạnh cười nói: "A Nghiên thật sự là vận khí tốt, mở hàng liền gặp được đại khách nhân như vậy, bán xong sớm liền có thể sớm về nhà chiếu cố nương cùng đệ đệ ngươi nha.”
Lạc Văn Nghiên nghe Lỗ đại nương nhắc tới nương cùng đệ đệ, trên mặt hiện ra thần sắc u buồn, không khỏi gật gật đầu, bất quá sinh ý trước mắt quan trọng hơn, nàng quay đầu hỏi Lăng Vũ: "Xin hỏi quý tính của vị khách nhân này?”
"Tại hạ Lăng Vũ." Lăng Vũ ôm quyền nói.
Lạc Văn Nghiên gật gật đầu, xoay người cười nói với Lỗ đại nương: "Lỗ đại nương, vậy ta đi theo vị khách nhân tên Lăng Vũ này đi giao hàng, xe ngựa này ở trên trấn chúng ta rất hiếm thấy, ngài nhìn xem. ”
Lỗ đại nương nhìn theo tay Lạc Văn Nghiên, không khỏi gật đầu: "À, tạo hình toa xe này thật xinh đẹp, ôi, gỗ này hình như là gỗ nam, ai nha ai nha, xe ngựa này nhìn đơn giản làm cho người ta không chú ý, không nghĩ tới nhìn kỹ này, oa, tất cả đều là đồ tốt nha, chậc chậc chậc.”
Lạc Văn Nghiên hé miệng cười, Lỗ đại nương nhớ rõ bộ dáng xe ngựa là được.
Lăng Chính Dục trong xe, nghe những tiếng vang bên ngoài, đôi mắt phượng lạnh lùng không khỏi hiện lên một phần ý cười.
"Cô nương, chúng ta bây giờ có thể đi được không?" Lăng Vũ nói.
"Được, mời khách nhân dẫn đường phía trước, ta đi theo phía sau xe ngựa ngài." Lạc Văn Nghiên nhanh chóng điều chỉnh thần sắc, trở lại trạng thái làm ăn.
Lăng Vũ đánh giá quán nhỏ trước mắt này một chút, thì ra phía dưới có bốn bánh xe, là có thể đẩy đi, lúc này mới yên tâm, nói: "Được, ta ở phía trước đánh xe ngựa, cô nương phải theo sát ta.”
Lạc Văn Nghiên đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy Lăng Vũ nói, đầu cũng không ngẩng đầu lên liền đáp: "Được, ta sắp xong rồi, ngài trước tiên đi chuẩn bị đánh xe đi.”
Không bao lâu sau, trên con đường chính của Lâm Tế trấn, Lạc Văn Nghiên liền đẩy xe bán hàng nhỏ, đi theo phía sau xe ngựa.
*Hình ảnh minh hoạ: