Thầm Thương Trộm Nhớ

Chương 4

7

Tiểu Bạch lấy điện thoại trong túi tôi ra rồi gọi cho Hứa An.

Tôi s.ay khướt nhìn theo điện thoại của mình, sau khi nhìn thấy cái tên Hứa An trên màn hình tự nhiên tôi lại tỉnh táo hẳn lên.

Sau đó tôi còn chưa kịp giành lấy điện thoại thì Hứa An ở đầu bên kia đã bắt máy rồi.

“Alo.”

Tiểu Bạch mở loa ngoài, giọng nói trầm thấp của Hứa An từ trong điện thoại vọng ra.

Tôi vô cùng căng thẳng, cũng không dám ho he tiếng nào.

Tiểu Bạch nhìn tôi bằng ánh mặt bất lực, không còn gì để nói sau đó cô ấy nói với Hứa An: “Em đây, Nhân Nhân uống rư.ợu, nó đang đứng dưới ký túc xá của anh đây này, anh mau xuống đi.”

Nói xong Tiểu Bạch cúp máy luôn.

Sau đó cô ấy lấy điện thoại của tôi gọi cho Lâm Tử Mạt.

Lâm Tử Mạt cũng nhanh chóng chạy tới.

Anh ta đứng trước mặt tôi, hàng lông mày nhíu chặt lại: “Nhân Nhân, em uống rư.ợu sao?”

Đầu tôi đau nhói từng cơn, tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Bạch đứng bên cạnh đã đấm một cái lên bả vai Lâm Tử Mạt, cô ấy nhíu mày lại rồi nói: “Nếu không phải vì anh cậu ấy có uống ra nông nỗi này không?”

Lâm Tử Mạt ngạc nhiên nhìn tôi, cũng khó trách bởi vì anh ta và Tiểu Bạch chưa từng tiếp xúc với nhau lần nào cả. Tự nhiên bị Tiểu Bạch đấm cho một cái anh ta cũng ngớ người ra luôn.

Tiểu Bạch lườm Lâm Tử Mạt rồi nói: “Đây là tình yêu mà anh nói sao, anh trơ mắt nhìn Nhân Nhân và Hứa An hiểu lầm nhau, nhìn cô ấy ngày nào cũng mượn rư.ợu giải sầu, mới ba ngày mà đã gầy đi tận ba cân. Tình yêu của anh là kiểu trơ mắt nhìn cô ấy s.ay khướt rồi ôm đầu khóc nức nở hả?”

Lâm Tử Mạt ngẩn người ra, sau đó anh ta quay đầu lại nhìn tôi, rồi lại im lặng.

Lâm Tử Mạt im lặng không nói gì, có điều hàng lông mày anh ta lại càng nhíu chặt lại hơn.

Tiểu Bạch lại nói tiếp, đầu tôi đau nhói, tôi cũng không nghe rõ những gì cô ấy nói sau đó nữa. Đợi đến khi tôi ổn hơn một chút, ngẩng đầu lên nhìn hai người ở trước mặt mình thì lại nghe thấy Lâm Tử Mạt lên tiếng hỏi.

“Này bạn gì ơi, cô cũng đừng giả vờ giả vịt làm người tốt gì đó nữa, chẳng phải hai ngày trước cô còn hẹn hò tình chàng ý thϊếp với Hứa An ở trong quán cà phê hay sao?”

Tiểu Bạch đờ người ra sau đó cô ấy nắm lấy cổ áo của Lâm Tử Mạt, kéo anh ta cúi xuống rồi nói: “Tình chàng ý thϊếp cái đầu anh ý. Hứa An là... anh trai tôi.”

Sau khi nghe thấy Tiểu Bạch nói như thế xong cả tôi và Lâm Tử Mạt đều sững sờ.

Nhất là tôi.

Tôi ngớ người ra mấy giây rồi sau đó loạng choạng đi tới nắm lấy tay của Tiểu Bạch rồi hỏi: “Hứa An là anh trai cậu sao?”

Tiểu Bạch gật đầu, rồi ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Tên của tớ là gì?”

“Hứa Bạch Nhân.”

Tôi ấp úng.

Bởi vì trong tên của chúng tôi đều có chữ “Nhân” nên từ hồi năm nhất khi chuyển vào ký túc xá trường ở người tôi thân thiết nhất vẫn luôn là Tiểu Bạch, tôi luôn cảm thấy đó là duyên phận của chúng tôi.

Phải rồi, Tiểu Bạch và Hứa An đều họ Hứa nhưng trước nay chúng tôi chưa từng một lần nghi ngờ về mối quan hệ của hai người họ.

Nguyên nhân chính chính là Tiểu Bạch là cô chiêu, còn Hứa An chỉ là đàn anh làm thêm ở căng tin trường thôi. Bình thường anh ăn mặc rất giản dị thật sự khó mà khiến người ta liên tưởng tới hai từ cậu ấm được.

Tôi cứ đứng đực như thế rất lâu, bàn tay đang nắm lấy tay Tiểu Bạch khẽ siết lại: “Vậy tại sao cậu không chịu nói sớm.”

Tiểu Bạch liếʍ môi, đột nhiên cô ấy chỉ sang một bên: “Cậu hỏi anh ấy ấy, anh ấy không cho tớ nói.”

Tôi nhìn về phía Tiểu Bạch đang chỉ, người đang chậm rãi đi tới kia là Hứa An.

Trông thấy Hứa An đi xuống tầng, lúc này Tiểu Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy đi tới kéo tay Lâm Tử Mạt rồi kéo anh ta rời đi luôn.

Thế nhưng khi chỉ mới đi được vài bước đột nhiên Lâm Tử Mạt vùng tay ra rồi chạy đến bên tôi.

“Nhân Nhân.”

Lâm Tử Mạt khẽ gọi tên tôi, anh ta nhíu mày lại rồi nói: “Xin lỗi em, lời tỏ tình ngày hôm đó của tôi… khiến em phải gặp rắc rối rồi.”

Lời xin lỗi này đến quá bất ngờ khiến tôi không khỏi ngây ra.

Lâm Tử Mạt ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi lí nhí: “Con một chuyện này nữa, thật ra…”

Anh ta hít thở một hơi thật sâu, sau đó mới nói tiếp.

“Thật ra tình yêu của tôi có phần ích kỷ. Em chưa từng hỏi tôi tại sao ngày hôm đó tôi lại xuất hiện kịp thời trong nhà vệ sinh nữ để cứu em như thế. Bởi vì trong lúc vô tình tôi đã biết được kế hoạch muốn chỉnh em của bọn họ nhưng tôi lại không ngăn cản ngay. Tôi đã cố tình đợi đến khi mấy người đó hành động sau đó xuất hiện diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Tôi cứ nghĩ như thế em sẽ thích tôi. Kể cả là Hứa An, ngày hôm đó anh ta xuất hiện ở đấy cũng là do tôi sắp xếp người căn đúng thời gian bảo anh ta đi đến phòng học bên này để lấy đồ giúp đó.”

“Còn có…”

“Thật ra, hai ngày này tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Ban đầu sự ngốc nghếch ở em đã khiến trái tim tôi rung động nhưng sau này tôi đã lợi dụng nó. Buổi tối hôm tỏ tình với em, tôi biết Hứa An cũng đang đứng nhìn. Vì muốn em chấp nhận lời tỏ tình của tôi nên tôi đã cố tình tỏ ra yếu đuối để em nhận lấy hoa của tôi, tôi muốn mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa hai chúng ta.”

Lâm Tử Mạt cụp mắt xuống, giọng nói nhi nhí, xem ra những lời anh ta nói đều là sự thật. Dường như anh ta đã biết lỗi của mình thật rồi.

Lâm Tử Mạt gãi gãi đầu, giọng điệu chán chường.

“Thật ra cô nàng mạnh mẽ kia nói không sai chút nào. Tôi làm ra lắm chuyện thế này dù cho tôi và em có ở bên nhau thật đi chăng nữa, nhưng ngày ngày trông thấy em khổ sở, buồn bã thì đây đâu phải là tình yêu cơ chứ?”

Lâm Tử Mạt vừa mới nói xong, Tiểu Bạch đứng ở một bên đã lên tiếng khinh bỉ: “Tôi không phải là cô nàng mạnh mẽ đâu nhé.”

Nói xong Tiểu Bạch đi tới nắm tay Lâm Tử Mạt rồi kéo anh ra đi luôn: “Anh nói xong chưa, nói xong rồi thì mau nhường lại không gian riêng cho hai người bọn họ đi chứ.” Tôi xây xẩm mặt mày quay đầu lại thì nhìn thấy Tiểu Bạch giơ tay sờ lên bắp th.ịt trên cánh tay của Lâm Tử Mạt rồi nói móc.

“Trông anh to con thế này không ngờ lại là một tâm cơ boy đấy nhỉ.”

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không nhưng nhờ có ánh đèn trên đỉnh đầu rọi xuống hình như tôi đã nhìn thấy vành tai đỏ ửng của Tiểu Bạch lúc cô ấy sờ vào cánh tay của Lâm Tử Mạt.

Lúc tôi hoàn hồn lại thì hai người họ cũng đã đi xa rồi.

“Nhân Nhân.”

Giọng nói của Hứa An từ trên đỉnh đầu tôi vọng tới, rất khẽ.

Lúc ở riêng với Hứa An tôi không hiểu sao tôi luôn cảm thấy rất căng thẳng, tôi nuốt nước bọt rồi ngoảnh đầu lại nhìn anh.

Vào khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau ấy, trái tim của tôi lại bắt đầu đập loạn nhịp.

Hứa An cứ im lặng nhìn tôi như thế rồi sau đó anh dịu dàng nói: “Xin lỗi em.”

Hàng lông mày của anh nhíu lại: “Tuy hơi muộn nhưng anh vẫn muốn được trả lời câu hỏi khi đó em đã hỏi anh.”

Tôi đờ người ra rồi sau đó mới hiểu được anh đang nói đến cái gì.

Hứa An dịu dàng nói: “Em nói không sai, anh đã yêu thầm em từ rất lâu rồi.”

Hứa An mỉm cười, sau đó nắm chặt lấy tay tôi kéo tôi đi đến chỗ bậc thang vằn người rồi ngồi xuống, anh còn không quên cởϊ áσ khoác của mình ra trải xuống đất cho tôi ngồi nữa.

Nhưng sau khi đã ngồi xuống anh cũng không chịu buông tay ra.

“Anh vẫn luôn chần chừ không chịu ngỏ lòng mình với em, lý do ở anh. Anh thích chậm mà chắc. Anh muốn em dần dần quen với hình bóng của anh, dần dần thích ứng với anh rồi sau đó chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau theo một cách tự nhiên nhất. Trước khi xác định được tâm tư của em anh sợ lời tỏ tình đột ngột của anh sẽ mang lại rắc rối cho em.”

Giọng nói của Hứa An rất khẽ, anh vẫn luôn dịu dàng như thế: “Anh mong rằng khi em và anh ở bên nhau, tất cả những trải nghiệm và cảm xúc chúng ta có với nhau đều là những điều đẹp đẽ. Anh không muốn làm khó em. Anh cũng không muốn giống như những người bạn xung quanh mình, bắt đầu trong khi chưa suy nghĩ kỹ càng để rồi kết thúc trong vội vàng.”

“Nhưng mà…”

Hứa An quay sang nhìn tôi, bàn tay đang nắm lấy tay tôi của anh hơi siết chặt lại: “Anh không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Chuyện gì cũng suy nghĩ đến nhưng duy chỉ có một việc là không nghĩ tới, cứ lần lữa không chịu tỏ tình có thể sẽ xảy ra nhiều chuyện nằm ngoài dự liệu, và rồi suýt chút nữa chúng ta đã bỏ lỡ nhau.”

Hứa An nói nhiều đều như thế nhưng nói thật tôi không nghe lọt tai một chữ nào cả, đầu óc tôi trống rỗng, câu nói “Anh đã thương thầm em rất lâu rồi.” cứ văng vẳng bên tai tôi suốt.

Thế nên đợi cho Hứa An nói lời tỏ tình dài dằng dặc của anh xong, tôi rút bàn tay đang bị anh nắm lấy ra rồi đưa hai tay lên che lấy mặt, tôi lí nha lí nhí đến nỗi dường như tôi cũng không nghe rõ mình nói cái gì.

“Hứa An, thật ra em cũng thích anh từ lâu lắm rồi.”

Thật ra tôi cũng thầm thương trộm nhớ anh đã lâu.

Từ ngày đầu tiên Hứa An bắt đầu làm việc ở căng tin trường, sự chú ý của tôi đã đổ dồn vào anh đẹp trai mới tới này rồi. Anh có vóc dáng cao gầy, suốt ngày đeo khẩu trang màu đen, đôi mắt của anh xinh đẹp và giọng nói cũng rất đỗi dịu dàng.

Tôi thật sự thật sự rất thích những người dịu dàng.

Thế nên ngay ngày đầu tiên gặp được Hứa An, anh dịu dàng múc cho tôi một muôi th.ịt kho khoai tây đầy ụ thì tôi đã bắt đầu thích anh rồi.

Khi tôi thoát ra khỏi mạch hồi ức thì lại phát hiện ra hình như có cái gì đó bất thường.

Lúc này màn đêm đã buông xuống dưới ngọn đèn mờ, Hứa An nắm chặt lấy cổ tay tôi, không biết anh đã xích lại từ khi nào.

Lúc đó tôi không dám hô hấp tôi sợ trong miệng mình vẫn còn mùi rư.ợu.

Gương mặt Hứa An chỉ cách tôi vài centimet, anh mỉm cười nói:

“Giang Nhân Nhân, anh có thể hôn em không?”

Trời ạ, sao anh lại hỏi tôi câu này vào lúc này cơ chứ.

Tôi xấu hổ, dùng hành động thay cho lời muốn nói.

Tôi chậm rãi nhắm đôi mắt lại, một giây sau cảm xúc mềm mềm ấm áp từ đôi môi truyền tới.

Hứa An buông lỏng cánh tay đang nắm lấy tay tôi ra đổi thành mười ngón tay đan nhau, đôi môi trằn trọc, anh dùng một cánh tay khác bẹo má tôi rồi cảm thán:

“Yêu thầm em lâu như thế, cuối cùng chúng ta cũng bên nhau rồi.”

Câu này cũng là lời tôi muốn nói, cuối cùng chúng tôi cũng bên nhau rồi.”

Cuối cùng thì…

Tôi cũng được trải nghiệm một chuyện tình ngọt ngào rồi. Hí hí.

***********

Ngoại truyện.

Tôi và Hứa An thật sự đã ở bên nhau rồi.

Nhưng cho đến tận khi chúng tôi chính thức yêu nhau tôi mới biết, hóa ra…

Không chỉ có một mình tôi yêu thầm.

Thì ra chúng tôi là hai bên đều thầm thương trộm nhớ nhau.

Theo như những gì Hứa An nói thì thời gian anh thương thầm tôi còn lâu hơn thời gian tôi thích anh nữa.

Trước khi Hứa An tới làm việc ở căng tin anh đã gặp tôi rồi, hơn nữa không chỉ có một lần.

Trong căng tin trường, trong thư viện và cả cửa hàng trong trường nữa.

Nhưng tôi lại chưa từng một lần để ý đến anh.

Về điều này Hứa An lại không chịu thừa nhận rằng sức quyến rũ của anh không đủ, theo như anh nói lý do tôi không để ý đến anh là…

Lần nào anh gặp tôi cũng thấy tôi đang cúi đầu ăn hết.

Tất nhiên tôi sẽ không chú ý đến những người xung quanh rồi.

Tôi chỉ có thể ngậm ngùi ngầm thừa nhận thôi.

Nhưng không thể không thừa nhận rằng trước khi gặp được Hứa An thì niềm vui của tôi cũng chỉ có đồ ăn thôi.

Ngày thứ hai khi chúng tôi bên nhau, Hứa An mới xoa đầu nói cho tôi biết thật ra anh tới căng tin làm việc là vì tôi đấy.

Anh chọn chỗ đứng bán đó cũng là vì tôi.

Hứa An nói, học kỳ trước anh đã bắt đầu thầm thương trộm nhớ một cô gái. Dáng người của cô không mảnh khảnh nhưng cũng không được coi là b.éo, trông bụ bẫm y như đứa trẻ vậy. Mỗi lần anh gặp cô ở trường cô đều đang ăn không.

Hứa An nói.

Cô gái kia trông hơi ngốc nghếch, mỗi lần nhìn thấy cô anh đều có cảm giác mình như đang đọc tiểu thuyết ngôn tình đời đầu vậy. Lần nào ở căng tin anh cũng đưa mắt tìm quanh một lượt, anh cố tình chọn nơi gần cô ăn cơm nhất, mỗi lần trông thấy cô anh đều cảm ngon miệng hơn.

Nhưng mà…

Thỉnh thoảng Hứa An phát hiện ra cô nói lúc múc đồ ăn cô bán đồ ăn trong căng tin run tay quá, thức ăn cũng không đủ cho cô ăn.

Cũng có vài lần anh nhìn thấy cô mới ăn cơm được một nửa thì đặt đũa xuống rồi thở dài thườn thượt. Cô nhéo nhéo cái bụng ngấn ngấn th.ịt của mình rồi nói muốn giảm cân, sau đó cô nuốt nước miếng nhìn bạn cùng phòng ăn cơm.

Kết quả buổi tối anh lại gặp cô trong căng tin, anh nhận ra cô gái này đói đến mức phải mua hai phần cơm, cô bưng chúng vào một góc rồi bắt đầu đá.nh chén ngon lành.

Do cách giáo dục của gia đình, từ khi lên đại học Hứa An phải tự túc lo phí sinh hoạt cho mình. Anh cũng vui vẻ bước chân vào xã hội, bình thường những lúc rảnh rỗi anh sẽ ra ngoài kiếm việc làm thêm.

Cũng chính vì như thế nên gia đình không cho Hứa An và Tiểu Bạch công khai mối quan hệ giữa hai người. Bởi vì trong nhà theo chủ nghĩa *nghèo nuôi con trai, giàu nuôi con gái. Mọi chi phí ăn mặc của Tiểu Bạch cũng phải khiến người ta phải tặc lưỡi, danh tiếng cô chiêu của cô ấy cũng vang dội lắm đó.

(*) Mọi người có thể tìm hiểu thêm trên gg.

Còn tính cách của Hứa An lại khá trầm, hơn nữa việc học tập và công việc đã khiến anh quay mòng mòng rồi thế nên bình thường ở trường hai người cũng không qua lại với nhau nhiều.

Ngay cả kỳ nghỉ được về nhà, Hứa An cũng ngồi tàu điện ngầm rồi đi xe bus để về, còn Tiểu Bạch thì lại được người trong nhà đến đưa đón bằng xe sang.

Hứa An vì muốn cô nàng ngốc nghếch kia có th.ịt ăn, cũng vì không muốn để cô giảm b.éo thế là anh đã chọn làm việc trong căng tin trường. Hơn nữa còn chọn bán ở chỗ cô thích ăn nhất nữa.

Nghe xong câu chuyện nhỏ ngọt ngào này, tôi lại cúi đầu xuống nhìn cái bụng như cái phao cứu sinh của mình, véo véo nó rồi ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Thế… sao anh lại không muốn em giảm cân chứ?”

Rõ ràng gầy mới xinh mà.

Hứa An nhìn xuống bàn tay tôi, anh cười cười, cũng học theo dáng vẻ của tôi véo lên cái “phao cứu sinh” kia rồi nói: “Anh thích em như thế này hơn, sờ vào rất thích cũng rất đáng yêu nữa.”

Tôi rút tay khỏi tay Hứa An, bẹo má anh rồi nói: “Vậy… nếu như em bị anh nuôi b.éo thì phải làm sao?”

Hứa An cũng không chịu lép vế, anh để hai tay lên mặt tôi rồi xoa xoa: “Em b.éo một chút anh sẽ yêu em nhiều hơn một chút, b.éo gấp đôi anh sẽ yêu em nhiều gấp đôi.”

Hì hì.

“Hứa An, anh sến quá đi.”

Hứa An mỉm cười nắm lấy tay tôi rồi nói: “Anh lấy nhiều th.ịt cho em như thế trong suốt một học kỳ không sến chút sao được?”

“Không thể.”

Tôi lắc đầu nhân lúc Hứa An không chú ý nhanh chóng sáp tới hôn lên đôi môi anh.

“Bớt chút sến sẩm hành động nhiều hơn một chút không tốt hơn sao?”

Hứa An ngẩn người ra sau đó anh mỉm cười, anh đặt tay sau gáy tôi học theo dáng vẻ ban nãy của tôi rồi hôn tới.

Một ngày cuối hạ chớm thu, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào đến thế.

Thật tuyệt.

Cuối cùng thì…

Tôi cũng được trải nghiệm một chuyện tình ngọt ngào rồi.

Hết.