15
Trên bàn có đủ các loại sashimi.
Còn có một đĩa cam được cắt thành từng miếng nhỏ.
Dương Cảnh Chi nói: “Anh xin nghỉ cho em rồi, hôm nay không cần đi làm.”
“Ồ.”
Tôi ngồi xuống ghế, sau đó bật dậy.
“Anh xin nghỉ cho em rồi?”
“Ừ.”
“Anh nói với sếp em sao?”
“Sao thế?”
“Sếp sẽ hiểu lầm mất.”
“Giữa chúng ta đều là thật, có gì hiểu lầm?”
“...”
Tôi cạn lời, không còn gì để nói.
“Anh hỏi qua sếp em rồi, em không làm lập trình viên là để thuận tiện cho việc làm thêm sao?”
“Vâng, tuy lương của lập trình viên cao nhưng luôn phải tăng ca, em kiếm thêm mấy việc, lương tháng còn cao hơn cả lập trình viên nữa.”
“Bắt đầu từ tháng sau em về làm lập trình viên, còn mấy việc kia bỏ cả đi.”
“Không được.” Tôi khéo léo từ chối: “Lâu rồi không viết code, không quen tay.”
“Không sao, anh dạy lại cho em.”
Anh cúi đầu chăm chú bóc tôm, chấm chút gia vị rồi bỏ vào trong bát cho tôi.
Giống hệt như trước kia.
Lúc nào anh cũng nghiêm túc bóc từng con tôm cho tôi.
Thật ra hồi đại học tôi không giỏi môn lập trình cho lắm.
Nhưng có một anh người yêu thiên tài dạy kèm miễn phí, tôi muốn dốt cũng không được.
Tôi nhỏ giọng nói: “Em quên hết thật rồi.”
Dương Cảnh Chi viết bừa vài dòng lên tờ giấy, ngồi bên cạnh tôi.
“Đây là những thứ cơ bản, anh sẽ giúp em nhớ lại mọi thứ.”
Giờ phút này, hình như đã thật sự quay trở về quá khứ.
Chàng thiếu niên của tôi đang ngồi bên cạnh tôi, dịu dàng giảng bài cho tôi nghe.
Cơm nước xong xuôi, tôi định về nhà.
Không cho Dương Cảnh Chi đưa về.
Đứng thẫn thờ ở ga tàu điện ngầm, đột nhiên tôi nhận được tin nhắn của Từ Vãn Tinh.
“Tiểu Ngư, cô đừng làm Cảnh Chi đau lòng nữa được không?”
Tôi: “Có ý gì?”
“Thật ra những năm qua anh ấy vẫn luôn muốn trả lại cô.”
“Trả lại cái gì?”
“Tiền.”
Từ Vãn Tinh gửi ảnh cap màn hình cho tôi.
Dương Cảnh Chi nói trong group bạn cùng phòng đại học: “Trả xong rồi, được thoải mái rồi.”
Những người khác: “Chúc mừng.”
“Cuối cùng cũng gỡ bỏ được gánh nặng.”
“Sau này cũng thấy nhẹ nhõm hơn rồi, ha ha…”
Tôi ngơ ngác.
Tôi nhận được tin nhắn nợ.
“Đã trả hết nợ - Người trả: Dương Cảnh Chi.”
16
M á u trong người tôi như ngừng chảy.
Bàn tay cầm điện thoại của tôi run lên cầm cập.
Nhớ lại mọi chuyện…
Dương Cảnh Chi tìm tôi sắp phát đ i ê n.
Sau khi gặp lại, đề bạt tôi, tăng lương cho tôi.
Những lời anh nói, những chuyện anh làm.
Kể cả việc tối qua.
Thì ra đều là trả nợ.
Cũng chỉ có thế.
Đúng vậy, lúc ở KTV, Từ Vãn Tinh nói anh ghét tôi nhất.
Có lẽ đó mới là lời thật lòng.
Dương Cảnh Chi không thích nợ nần người khác.
Ngay từ ban đầu, tôi chỉ là tảng đá trong lòng anh, chỉ là chủ nợ.
Giây phút này, nỗi buồn vô tận như sắp nuốt ch ửng tôi.
Thậm chí tôi còn không biết nên trách anh thế nào.
Tám năm trước, là tôi đã kéo anh đứng chung một chỗ với mình.
Từ đó về sau, khó mà trở lại được nữa.
Anh rất ngay thẳng, tất nhiên sẽ không chịu hưởng thụ những gì tôi cho.
Anh lịch sự nhớ tới tận bây giờ.
Nhưng chẳng thà anh quên đi.
Trong lòng tôi như có cơn giận không tên, đầu ngón tay cũng đang run lên, nhắn tin cho Dương Cảnh Chi.
“Ai cho anh tự tiện trả nợ cho tôi?”
“Trả rồi không tốt sao? Sau này em không cần phải làm nhiều việc như thế nữa.”
“Tôi không cần.”
“Ngu Minh, em đừng bướng nữa, thật ra anh nên làm như thế sớm hơn, anh vẫn luôn muốn trả lại tiền viện lúc sinh thời của ông cho em.”
Những lời anh nói như cái gai đâm sâu vào lòng tôi.
“Tôi sẽ trả dần tiền cho anh, sau này ngoài chuyện công việc ra, chúng ta đừng liên lạc nữa.”
Sau đó Dương Cảnh Chi gọi cho tôi rất nhiều lần nhưng tôi không nghe máy.
Tôi xin nghỉ thêm một ngày, nhốt mình trong phòng, ngủ đến khi trời tối mịt.
Như muốn ngủ bù lại những lần thiếu ngủ trước kia.
Hôm sau tỉnh dậy, mẹ mới nói cho tôi biết.
Dương Cảnh Chi đứng đợi dưới tầng cả đêm.
Tôi ngồi tàu điện đi làm.
Dương Cảnh Chi bỏ lại con Por.che của anh, đi tàu điện ngầm với tôi.
Buổi tối tôi vẫn đi làm thêm ở KTV như thường lệ.
Anh thuê một phòng riêng, ngồi ở cửa nhìn tôi ra ra vào vào.
Anh giống như một tượng đá biết đi, tôi đi đâu, anh theo đấy.
Cứ thế, lặp đi lặp lại rất nhiều ngày.
Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa, nói: “Đừng đi theo em nữa.”
“Không đi theo em, em sẽ biến mất.”
Anh vạch ngón tay.
“Biến mất, đi đến một thành phố khác. Biến mất trốn ở cầu thang, biến mất không nghe máy, em bảo anh yên tâm thế nào được.”
Tôi nghẹn lời nói: “Em hứa sẽ trả lại tiền cho anh, sẽ không biến mất nữa, giữa người với nhau phải có niềm tin chứ?”
Dương Cảnh Chi nhíu mày: “Em nói gì cơ? Anh không cần trả tiền.”
Anh vẫn làm cái bóng của tôi.
Cứ thế cho tới thứ 6, anh không xuất hiện njwxa.
Từ Vãn Tinh tức giận gọi điện thoại tới.
“Dương Cảnh Chi đ ánh người rồi.”
17
Dương Cảnh Chi đánh Tiêu Huy.
Bắt nguồn từ việc hôm nay bọn họ cùng nhau tham gia một bữa tiệc thương nghiệp.
Không ngồi chung một bàn, có lẽ Tiêu Huy không nhìn thấy anh.
Tự dưng có người nhắc đến nhà họ Ngu đã mai danh ẩn tích.
Tiêu Huy cười nhạo: “Ông Ngu có một cô con gái tên là Ngu Minh, trông cũng xinh xắn! Ngày trước khó cua lắm nhưng bây giờ thì dễ cua hơn nhiều, chẳng phải nhà cô ta vẫn còn đống nợ chưa trả hết sao. Tôi hứa sẽ trả nợ cho Ngu Minh, cô ta đã ngoan ngoãn đi theo tôi. Đàn bà ấy mà, dù có tốn bao nhiêu tiền mua về thì cũng không lỗ…”
Còn chưa nói xong, Dương Cảnh Chi đã tung cú đấm tới.
Trước mặt nhiều người trong nghề như thế, anh lại dám đấm cậu ấm của nhà họ Tiêu.
Bên ngoài phòng khám, Từ Vãn Tinh còn đang tr ách móc tôi.
“Cảnh Chi không có chỗ dựa, một thân một mình cố gắng mới có địa vị như ngày hôm nay, gian nan vất vả hơn bất cứ ai, nhưng bây giờ anh ấy lại vì cô mà đắc tội với một vài người.”
Từ Vãn Tinh nổi cơn thịnh nộ: “Ngu Minh, cô không giúp được anh ấy thì thôi, đừng hại anh ấy được không.”
Hại ư?
“Từ Vãn Tinh, cô lấy tư cách gì đổ lỗi cho tôi?”
Từ Vãn Tinh ngẩn người.
Tôi nói: “Hai người chỉ là đối tác, chẳng phải đã nói sẽ không xen vào chuyện riêng của nhau rồi sao?”
“Ngay cả chuyện này anh ấy cũng nói cho cô biết…” Từ Vãn Tinh bị sốc.
Không lâu sau, hốc mắt cô ta hoen đỏ, trông rất ấm ức.
“Ngu Minh, tuy tôi và Cảnh Chi chỉ có quan hệ hợp tác nhưng tôi thật lòng thích anh ấy, cô đã biến mất lâu như thế rồi sao không biến mất luôn đi, nhường anh ấy lại cho tôi được không?”
“Cô thích anh ấy?”
“Đúng vậy.”
Đây là điều tôi không ngờ tới.
Bởi vì…
“Nhưng khi xưa, chẳng phải là cô là kẻ đầu xỏ tung tin đồn về Dương Cảnh Chi ở trường sao?”
Từ Vãn Tinh lập tức tái mét mặt mày.
18
“Tôi chỉ biến mất chứ không phải mất ký ức.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Sau khi Dương Cảnh Chi ở bên tôi, cô từng chặn tôi trong nhà vệ sinh, những lời cô nói khi đó, cô còn nhớ chứ?”
“Cô nói, Ngu Minh cô đã tốn bao nhiêu tiền để bao nuôi Dương Cảnh Chi.”
Từ Vãn Tinh sợ hãi: “Tôi… tôi nhớ…”
“Về sau có người dám gọi Dương Cảnh Chi là trai b a o trước mặt anh ấy, có phải cô cũng quên rồi không? Biệt danh khó nghe đó, cũng bắt nguồn từ cô nhỉ?”
“Không, không có, cô ngậm máu phun người.”
“Tôi không hiểu được quy tắc trong ngành cô nhưng nếu như lộ ra tin tức nghệ sĩ nổi tiếng từng b ạ o l ự c bạn cùng lớp, fans của cô sẽ nghĩ thế nào?”
“Ngu Minh!” Từ Vãn Tinh cao giọng: “Cô bây giờ mới là bịa đặt.”
“À thế à? Để tôi tìm thêm vài người bạn tới làm chứng nữa nhé?”
Tô ta như quả bóng xì hơi.
“Tôi xin cô Ngu Minh, cô cần bao nhiêu tiền cô cứ việc nói với tôi, đừng nhắc đến chuyện này nữa được không? Cũng đừng nói cho Cảnh Chi biết. Khi ấy tôi còn trẻ người non dạ, làm tổn thương anh ấy, nhưng bây giờ tôi thật lòng thật dạ thích anh ấy, tôi có thể bù đắp.”
“Đến giờ cô vẫn còn nghĩ mình chỉ làm tổn thương anh ấy thôi sao?”
Tôi cạn lời lắc đầu.
“Từ Vãn Tinh, cô cũng khiến tôi tổn thương.”
“Thế tôi xin lỗi cô!” Cô ta hoảng hốt: “Tôi xin cô Ngu Minh, đừng nói chuyện này với Cảnh Chi, đừng phá hỏng hình tượng của tôi trong mắt anh ấy…”
Còn chưa nói dứt câu, rèm cửa của phòng khám đột nhiên bị kéo ra.
Dương Cảnh Chi đang đứng ở cửa sổ.
Hình như anh đã đứng ở đó từ rất lâu rồi.
19
Lúc Từ Vãn Tinh bị đuổi đi, cô ta cứ như người mất hồn.
Dương Cảnh Chi không phải là người rộng lượng.
Anh căm hận lời đồn năm đó, tất nhiên cũng sẽ không nương tay với Từ Vãn Tinh.
Bình thường Dương Cảnh Chi không phải là người thích nói tục.
Nhưng anh là một thiên tài, có thể không cần dùng đến những lời tục tĩu cũng có thể khiến đối phương sợ hãi.
Có lẽ sau này Từ Vãn Tinh sẽ không dám gặp anh nữa.
“Anh không sao chứ?” Tôi nhìn Dương Cảnh Chi, anh chỉ bị thương nhẹ, cũng đã được xử lý: “Có ảnh hưởng tới công ty anh không?”
“Em yên tâm, chuyện nhỏ, nhưng Tiêu Huy phải kh âu.”
“Khâu là hời cho anh ta rồi, chúc anh ta bị h u ỷ dung.”
Dương Cảnh Chi phì cười: “Như thế mới phải chứ.”
“Gì cơ?”
“Như thế mới là em, cũng lâu rồi em không nói mấy lời tùy hứng như vậy? Nói thêm mấy câu đi, anh muốn nghe.”
“Mẹ nó đám thương nhân đều là l ừ a đ ả o.”
“Còn gì nữa không?”
“Thịt heo lại tăng giá rồi, có cho người ta sống nữa không?”
“Tốt lắm, tiếp tục.”
“Mẹ nó, tăng ca gì chứ, em muốn ở nhà xem phim, ngủ nướng.”
“Em đang trách anh sao?”
“Em đâu có, em nào dám.”
“Em dám.”
Ánh nắng chiếu lên từng bông tuyết, hai chúng tôi đấu khẩu đi hết cả quãng đường.
Như thể đột nhiên quay trở lại hồi đại học.
Tôi trút ra hết mọi ấm ức suốt những năm qua, nói xong lại nức nở.
“Anh đợi em được không? Em sẽ trả lại tiền cho anh.”
Dương Cảnh Chi lại bắt đầu luống cuống.
“Em đang nói gì vậy? Với cả trước đó tại sao em lại tức giận? Anh tự ý trả tiền thay em là không đúng nhưng em cũng không thể bơ anh được.”
“Anh coi em như gánh nặng, sao em dám để ý đến anh chứ?”
“Gánh nặng?” Dương Cảnh Chi nhíu mày: “Ai nói thế?”
“Từ Vãn Tinh…”
Đợi đã, không lẽ là cô ta đang châm ngòi l y gián?
Nhưng cap màn hình chắc chắn là thật.
Tôi xem lại lịch sự trò chuyện.
Dương Cảnh Chi nhìn thấy rất tức giận.
“Người anh nhắc đến không phải là em!”
20
Dương Cảnh Chi xem lại lịch sử trò chuyện trong điện thoại.
Anh nói với bạn cùng phòng, đã trả hết khoản tiền quá hạn của công ty.
Sau đó mới có những câu nói kia.
Không biết tại sao Từ Vãn Tinh lại có được lịch sử trò chuyện, bị cô ta cắt ghép, xuy ên tạc.
“Nhưng sao cô ta biết anh muốn trả n ợ cho em.”
“Anh từng hỏi cô ta vì cô ta có kinh nghiệm trong việc trả nợ cho người khác.”
Dương Cảnh Chi lái xe đến nhà anh.
Lần thứ ba đến nơi này, nhưng tâm trạng lần này của tôi lại khác hẳn hai lần trước.
“Nhân cơ hội này, chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện đi.” Dương Cảnh Chi rót cho tôi một cốc cà phê: “Ngu Minh, anh có rất nhiều điều muốn hỏi em.”
“Anh hỏi đi.”
“Tại sao lại chia tay?”
“Em đã trở thành gánh nặng, suy đi tính lại, chia tay vẫn sẽ tốt hơn.”
“Không phải là vì chơi chán sao?”
Tôi ngẩn người, bỗng nhớ lại, “chán rồi" là lý do khi đó tôi chia tay.
Sau khi tôi nói xong câu này, Dương Cảnh chi cũng chẳng thèm ngoảnh đầu lại mà đi thẳng.
Anh nói: “Anh cứ tưởng em coi anh như một món đồ chơi, bốn năm, em chơi chán rồi, cộng thêm biến cố gia đình, anh lại không giúp gì được cho em nên em mới không cần anh nữa.”
Sao anh lại nghĩ như thế?
Tôi há miệng, còn chưa kịp trả lời.
Dương Cảnh Chi đã giành lời trước: “Cho dù là thế cũng không sao cả.”
Anh sợ nghe được câu trả lời, đành phải ngả bài trước.
“Ngu Minh, anh đã nghĩ kỹ rồi.”
“Cho dù chỉ là một món đồ chơi, anh cũng muốn mãi mãi ở bên em.”
21
Khoé mắt Dương Cảnh Chi ngân ngấn nước, hệt như năm ấy.
Phải mất một lúc tôi mới tiêu hoá hết được những lời anh nói: “Anh hiểu lầm rồi.”
“Hả.”
“Đó chỉ là những lời khi tức giận thôi, Dương Cảnh Chi, em chưa từng coi anh là đồ chơi, em thật lòng yêu anh anh.”
“Tại sao lại là những lời giận dỗi.”
“Trước hôm tốt nghiệp, anh có nói với bạn cùng phòng sẽ không lấy em.”
Lần này tới lượt Dương Cảnh Chi ngẩn người.
Anh nghĩ mãi, sau cùng dở khóc dở cười.
“Ý của anh khi đó là, vừa mới tốt nghiệp, anh vẫn chưa có năng lực kết hôn. Thật ra anh đã bắt đầu xem nhẫn kim cương từ rất lâu rồi, có điều quả thật anh không mua nổi.”
Hai đứa đều đang hiểu lầm đối phương.
Tại sao lại như thế..
Nguyên nhân chủ yếu là vì điều kiện thực tế chênh lệch khá xa.
Dương Cảnh Chi cho rằng, tôi giúp đỡ anh là vì tìm kiếm niềm vui.
Còn tôi lại nghĩ, Dương Cảnh Chi chỉ là áy náy, buộc phải ở bên tôi.
Tôi cũng không tin anh yêu mình.
Dương Cảnh Chi hỏi: “Ngu Minh, tại sao em thà nhận sự giúp đỡ của Tiêu Huy cũng không muốn anh gíp.”
“Bởi vì em thích anh, em không muốn chúng ta có quan hệ như thế…”
Đột nhiên tôi hiểu ra.
Dương Cảnh Minh gật đầu: “Đúng vậy, tâm trạng của anh năm đó cũng giống như em của bây giờ.”
“Đợi đã, lúc em tỏ tình với anh, anh cũng thích em sao?”
“Đúng thế, Ngu Minh, anh thích em, thật ra còn thích em trước cả khi em thích anh.”