Diệp Tắc Ni tỉnh lại trong bóng tối.
Chóp mũi quanh quẩn hơi thở đàn ông quen thuộc, cơ thể bị khóa lại trong một l*иg ngực vững chãi, trong chốc lát cô mới nhận ra rằng mặt mình chôn trước người Áo Hoa Tư Nhĩ Đức, bị hắn ôm ngủ trên giường. Bốn phía rất tối, phòng ngầm dưới đất không có cửa sổ, cô không nhìn thấy bên ngoài, đoán rằng bây giờ có thể là đêm khuya. Cô hơi giật giật, ngay lập tức cảm nhận được sự kỳ lạ, đau nhức và căng trướng khó nhịn, cử động nhẹ một cái cũng khiến cho cô khó chịu đến run rẩy. Thiếu nữ nhíu mày. Cô đương nhiên biết bên trong là gì.
Đã một tuần rồi mà người đàn ông vẫn nhốt cô trong căn phòng này. Cô không biết đây là đâu, chỉ suy đoán rằng căn phòng thuộc về người đàn ông giống như phòng thẩm vấn ban đầu, đều nằm ở dưới đất. Vài ngày đầu cô đều phát sốt, trí nhớ rất mơ hồ, trong ấn tượng không phải đang ngủ thì là đang bị ôm lấy. Sau khi ý thức tỉnh táo hơn một chút, cô bị chơi bằng bông gòn trên ghế tra tấn, sau đó bị người đàn ông đơn phương tuyên bố từ nay về sau cô chính là thú cưng của hắn.
Cô đương nhiên không bằng lòng. Vừa có sức lực một chút, cô bắt đầu gào thét đòi rời khỏi hắn, hơn nữa còn phải cắt đứt hoàn toàn, kết quả đương nhiên là bị trừng phạt dữ dội một phen, đến nỗi ngày hôm sau cô không xuống được giường. Lúc sau cô vẫn không chịu ăn uống gì, người đàn ông thật ra cũng không ép cô, chỉ là mỗi ngày đút cho cô một ít thuốc ngọt. Cô không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy không ăn cơm thì cũng không đói, mà suốt ngày không có chút sức lực gì. Nói cách khác, đặc biệt thích hợp bị - dùng các tư thế không nhau.
“Ư ư… A a a… Chậm, chậm thôi…”
Thiếu nữ ngã vào trên giường, toàn bộ nửa mặt trên vùi trong đệm chăn mềm mại, khẽ ngẩng đầu lên bị bắt thừa nhận va chạm kịch liệt liên tiếp. Hai mảnh đỏ bừng giữa hai chân mở rộng bắn tung tóe, mỗi lần đυ.ng vào, toàn thân cô liền run rẩy dữ dội, cổ họng tràn ra những âm thanh quyến rũ.
Áo Hoa Tư Nhĩ Đức nắm vòng eo nhỏ nhắn của Diệp Tắc Ni, ở góc độ này đều có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng đường cong mảnh khảnh của cô gái, vùng phấn hồng, tính cả của hắn cho tới bây giờ, một mảng trong suốt trông lớn hơn. Hắn thưởng thức một bên trắng nõn của cô: “Thế nào, Tiểu Diệp Sa? Của em nhỏ thật đấy.”
“Ư ư… Mới không…” Bé nhỏ của hắn bị chơi đến mức hai chân run lên, cũng mang theo âm rung, chỉ là không chịu thừa nhận.