Mùa đông. Buổi tối lạnh buốt với từng cơn gió cắt da cắt thịt.
Bên ngoài. Cây lá đung đưa. Tiếng xào xạc và cả tiếng gió vi vυ't cứ mãi luân chuyển, luồn lách.
Bên trong căn nhà. Tối. Cô đơn và lạnh lẽo. Một cô gái đang nằm ở ghế sô pha với chiếc chăn mỏng được đắp qua loa trên thân hình gầy gò, ốm yếu. Mái tóc hạt dẻ xõa trên chiếc ghế dài. Cô có đôi lông mi dài. Khuôn mặt thon thả điểm thêm đôi môi nhỏ mềm mại.
Bỗng. Tiếng "cạch" cửa. Mạn Hương Vũ bất ngờ tỉnh dậy. Cô xoa xoa đôi mắt đã thâm đen. Tuy có chút quá sức nhưng một hình bóng đã xóa tan đi sự mệt mỏi trên người cô.
Cô chạy ùa ra cửa vui mừng: "Anh về rồi à. Có đói không để em đi hâm nóng lại thức ăn."
Người đàn ông khó chịu hé con mắt đang lờ đờ của mình. Anh mặc chiếc áo vest đen sườn xám. Mái tóc rối càng tạo nên sức hút. Khuôn mặt đẹp không góc chết một cách lạ thường. Anh có một chiếc mũi cao cùng với đôi mắt như nhìn thấu tất cả mọi chuyện. Có vẻ như ông trời đã thiên vị cho một con người hoàn hảo như anh.
Hàn Thiên Phong nhíu mày đẩy cô ra. Anh đờ đẫn đi về phía cầu thang. Mạn Hương Vũ chạy theo đằng sau. Cô chỉ sợ anh ngã xuống thì không phải khổ sao.
Không ngoài dự liệu. Anh chỉ đi được mấy bước. Liền ngã khuỵu xuống bậc thang. Hương Vũ nhanh chóng lấy thân thể mình đỡ người anh dậy. Cô nhăn mặt mà lấy gắng sức đưa cái con người 75kg lên trên phòng ngủ của anh.
Vừa đưa anh vào giường. Khuôn mặt cô trở nên tím tái. Cô thở dốc. Một lúc, tiếng ho sặc sụa. Cô vội bịt miệng minh chạy vào nhà vệ sinh. Cô lấy bình thuốc xịt cất giấu trong túi mà xịt vào miệng mình.
Dần dần cô cũng thấy đỡ hơn. Ánh mắt lờ đờ, cô không còn sức lực. Cô đã ngủ ngay trong nhà vệ sinh.
Sáng hôm sau.
Ánh sáng nhè nhẹ ban mai cùng những tiếng ngân nga của những chú chim sẻ. Anh - Hàn Thiên Phong tỉnh dậy. Cơn đau đầu khiến anh choáng váng. Nhìn mọi thứ xung quanh. Anh chợt có chút mơ hồ.
Tiếng "cạch" cửa. Một cô gái lao nhanh vào phòng anh. Là Yến Huyền Linh - người con gái mà anh đã đặc cách rất nhiều. Nào là được vào phòng ngủ của anh, được ôm anh, được quan tâm anh, được đến công ty anh mà không phải báo trước.....
Yến Huyền Linh vừa chạy vào đã ôm lấy anh với bộ mặt nũng nịu : "A Phong, sao hôm qua anh về sớm vậy. Làm em cô đơn biết bao nhiêu"
Hương Vũ cũng từ phòng vệ sinh và mệt mỏi đi ra. Bước chân loạng choạng khiến cô ngã xuống nền đất. Cô ngước đầu lên nhìn. Một cạnh tượng thường xuyên nhưng trái tim cô vẫn nhói lên hằng ngày.
"A chị Hương Vũ. Sao chị ở đây vậy!?"
Câu hỏi như sát muối vào trái tim cô. Hương Vũ đứng dậy định lẳng lặng bỏ đi. Nhưng một giọng nói khiến cô dừng lại.
"Hương Vũ!"
Cô chờ đợi, đợi anh có thể nói cho cô cơ hội để làm vợ anh, để yêu anh.
"Huyền Linh hỏi mà cô không trả lời. Mà ai cho cô vào đây!"
Tâm trạng cô như rơi xuống đáy. Cô cúi mặt xuống để che dấu cảm xúc. Nhưng nước mắt lại cứ rơi không theo ý muốn. Nhiều đau đớn lắm nhưng cô vẫn muốn đợi. Cô vội vàng lau đi nước mắt.
"Em xuống nấu cơm. Anh...."
Chưa để cô nố hết câu. Huyền Linh đã nhanh chóng nhảy vào nói một cách vui vẻ.
"A Phong và em sẽ đi ăn ngoài. Chị không phải nấu!"
Hương Vũ không quay đầu, chỉ muốn nghe câu nói từ anh: "Thật vậy sao ?"
Thiên Phong có chút khựng lại. Tim anh nhói lên một nhịp. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của Huyền Linh. Anh xoa đầu Huyền Linh: "Ừm, tôi sẽ đi ăn với Huyền Linh. Cô không cần nấu....."
"Em sẽ chỉ nấu cho em thôi, được chứ!"
Nói xong, cô nhanh chóng chạy đi trước cái khung cảnh đáng ghét đó. Nhìn cô đi, tâm trạng anh nỡ lại có chút không nỡ.
Xuống tầng. Huyền Linh khoác tay anh ngạo nghễ đi xuống như là chủ nhân của gia đình. Người hầu có người ghen tị, có người ngưỡng mộ, cũng có người căm ghét. Nhưng chỉ có cô Tư - người làm lâu năm mới cảm thấy thương xót cho cô.
"Cậu chủ đi ăn ngoài ạ, hôm qua cô chủ đã thức cả đêm để....."
Chưa để cô Tư nói xong, Huyền Linh đã chặn họng trước: "Cô Tư, cháu và a Phong đi ăn ạ."
Mạn Hương Vũ ngồi trong phòng bếp nghe hết nhưng lại chẳng thể làm gì. Cô chỉ biết cười khổ húp tạm bát mì nóng hổi. Rồi chạy nhanh vào trong phòng mình cố gắng trang điểm thật đẹp. Vì hôm nay cô có hẹn với mẹ chồng Lâm Nhi của cô.
Vừa ra khỏi cửa, một chiếc siêu xe đã phóng lên trước mắt cô. Một thanh niên ăn mặc trẻ trung, sành điệu, tóc vuốt đẹp trai lịch lãm cũng với khuôn mặt non trẻ bước xuống cúi chào.
"Tiểu thư cao quý, xe ngựa đã chuẩn bị theo lời của phu nhân. Mời tiểu thư lên xe."
Hương Vũ phá lên cười. Cô đặt tay lên tay người thanh niên trẻ bước lên xe.
"Mẹ bảo em đón chị à?"
"Dạ, chị dâu. Hôm nay em cũng rảnh nữa nên đi đón chị. Mà hôm nay ông cũng về. Mẹ vừa thông báo với anh em xong, chắc cũng đang chuẩn bị đến rồi!"