Giây phút cơn đau âm ỉ ập đến khiến Diệp Du Nhiên đau đầu kinh khủng, sắc mắt cũng đen lại, suýt nữa ngất đi!
Tuy nhiên, đây có thể là cơ hội cuối cùng của cô, và cô không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.
Diệp Du Nhiên cố gắng chống đỡ cơn đau trong cơ thể, mặc kệ dòng máu tươi ấm áp chảy xuống trán, cô cố gắng bỏ qua vệ sĩ lao về phía Nam Cung Tước, nhưng cô chưa kịp lại gần đã không chịu được mà ngất đi.
Vệ sĩ Như đại bàng bắt gà vươn tay túm lấy cổ áo cô, giữ yên tại chỗ rồi hỏi Nam Cung Tước: “Chủ tịch, anh xem giờ sao ạ…?”
“Khiêng người lên xe.” Nam Cung Tước nghe vệ sĩ nói xong rồi trả lời, lại dùng ánh mắt như bố thí sự thương xót cho Diệp Du Nhiên, anh nhìn mặt cô đỏ bừng đang hôn mê bên cạnh, bèn nheo mắt lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng, chủ tịch.” Đôi mắt của vệ sĩ như con dao sắc bén nhìn cô, rồi cúi đầu cung kính với Nam Cung Tước.
Xe chạy rất êm, sau khi ra khỏi khu phố thương mại này, Nam Cung Tước dường như đột nhiên nhớ tới Diệp Du Nhiên bị thương, giọng điệu anh nhàn nhạt hỏi: “Vết thương ở đầu có nghiêm trọng không?”
Trương Thành ngồi ở ghế phụ, nghe xong phản ứng đầu tiên: “Không nghiêm trọng, nhưng cần phải khử trùng vết thương càng sớm càng tốt.”
“Ừm.” Sau khi Nam Cung Tước nhận được câu trả lời, liền mặc kệ, để người khác xử lý thay vết thương của Diệp Du Nhiên.
.........
Lúc Diệp Du Nhiên tỉnh lại, liền cảm thấy đầu bị cái gì quấn một vòng quanh đầu, rất chặt sờ cực kỳ khó chịu.
Đây là……
Diệp Du Nhiên nhìn quanh một vòng, đây chính là biệt thự của Nam Cung Tước!
Cô giơ tay giật mạnh, dù tâm trí cô vẫn còn rất mơ hồ, nhưng vẫn cảm giác được có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, cô quay ra liền nhìn thấy Nam Cung Tước đang ngồi đối diện.
Với một điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay mảnh khảnh, anh hít một hơi rồi phun ra một vòng tròn khói, động tác của anh lạnh lùng nhưng không kém phần hoang dại và thành thạo.
Diệp Du Nhiên nhìn anh chằm chằm một hồi mới chợt nhận ra tình huống nguy hiểm của mình.
Cô vội vàng ngồi dậy, cầu khẩn: “Xin lỗi, xin hãy để nhà họ Diệp được yên đi. Tôi sẽ tự mình làm tất cả. Tôi sẽ chịu mọi tội lỗi khi lừa dối anh. Chỉ cần anh để nhà họ Diệp được yên, tôi sẽ làm tất cả!”
Trong lời nói của Diệp Du Nhiên lộ bộ dạng khẩn cầu đáng thương, ánh mắt thậm chí có chút ươn ướt hoen đỏ. Nhưng sống lưng thẳng tắp, trong mắt hiện lên một tia ngoan cố. Như những cành sen nghiêng ngả trước gió mưa, thà bị gió thổi gãy còn hơn uốn cong, trông thật mạnh mẽ, đầy sức sống.
Nam Cung Tước dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng ham muốn trong cơ thể lại khao khát một lần nữa ăn sạch, bạo ngược chiếm lấy cô.
“Hừ, cô có quyền gì mà ra điều kiện với tôi? Cô có biết tôi ghét nhất loại phụ nữ nào không?” Anh ta hít một hơi xì gà, phun lên mặt Diệp Du Nhiên như phun đi hết sự chán ghét lên đó, lạnh lùng nhả chữ: “Là loại đàn bà trêu hoa ghẹo bướm.”
“Không, tôi không phải!” Diệp Du Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, cô nhất định không phải loại phụ nữ như vậy: “Làm ơn để nhà họ Diệp yên đi, ba tôi và công ty của nhà tôi là vô tội…” Mặc dù dì Trương không thích cô, nhưng nhà họ Diệp đã nuôi nấng cô bao nhiêu năm, bố của cô cũng coi cô như con gái ruột của mình.
Diệp Du Nhiên cô thật sự không muốn vì bản thân mình mà để nhà họ Diệp phải gánh chịu tai họa này.
Nam Cung Tước thờ ơ nhìn cô cầu xin, bổ sung một câu: “Và tôi còn ghét cả những phụ nữ lừa gạt tôi, phản bội tôi.” Diệp Du Nhiên thuộc loại thứ hai, nên khiến anh chán ghét nhất.
Diệp Du Nhiên lắc đầu như trống bỏi, tức giận nói: “Không phải, tôi không cố ý lừa dối anh, tôi không có!” Cô không thể thừa nhận mình cố ý lừa dối anh, như vậy sẽ đưa nhà họ Diệp vào chỗ chết. Hơn nữa, cô thật sự không cố ý.
Trước đó, mặc dù có hình ảnh lóe lên trong tâm trí cô, nhưng trực giác mách bảo rằng, cô không phải người loại phụ nữ đó. Nhưng mà Diệp Du Nhiên thật sự không nhận ra những hình ảnh này đồng nghĩa với việc chính mình đã bị ô uế rồi!
Cô thật sự không cảm giác được chút gì, càng không có ấn tượng gì cả! Cô không ngờ được là, một cô gái chưa trải sự đời như cô, lại đã bị mất lần đầu tiên mà không hề hay biết...
Nam Cung Tước nhăn nhó, thờ ơ bác bỏ: “Cô có cố ý làm như vậy hay không giờ tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ biết là cô đã lừa dối tôi.”
Anh nâng chân lên một cách nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đờ đẫn của Diệp Du Nhiên: “Đừng quên, khi cô tìm tôi, cô đã nói rằng cô trong sạch. Cô cũng đã xác nhận với tôi, nhưng không ngờ…”
“Anh thật sự không buông tha nhà họ Diệp?” Diệp Du Nhiên mờ mịt hỏi, đôi mắt cô nhìn ra xa xăm.
Nam Cung Tước liếc cô một cái: “Nhà họ Diệp phá sản rồi, cô muốn tôi buông tha như thế nào?”
Cơn tức giận đang kìm nén trong lòng của Diệp Du Nhiên khi cô trao thân cho anh đã bùng nổ, cô cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn bên cạnh, cắt đứt động mạch trên cổ tay mình!
“Tôi sẽ trả giá bằng mạng sống của mình, và tôi hy vọng anh có thể giơ tay đánh khẽ tha cho nhà họ Diệp.” Giọng nói rõ ràng và dứt khoát của cô đột nhiên trầm xuống, nhưng máu trên cổ tay lại phun ra như suối!
Nam Cung Tước tức khắc nhíu mày, nhanh chóng gạt tàn thuốc ra, ôm lấy cô, sắc bén hét lớn: “Dì La, gọi xe cấp cứu!”
Dì La đang chuẩn bị bữa tối ở bếp, trong biệt thự này chỉ có bà là biết rõ khẩu vị của Nam Cung Tước, nhưng lại đột nhiên nghe thấy một mệnh lệnh đầy lo lắng của Nam Cung Tước, bà ngay lập tức đặt công việc của mình xuống, nhanh chóng gọi điện thoại cho xe cấp cứu.
Ngay sau đó, xe cấp cứu từ bệnh viện Kinh Canh chạy đến hú còi, Nam Cung Tước đã nhanh chóng giúp Diệp Du Nhiên làm những biện pháp sơ cứu khẩn cấp, dùng băng bó chặt cổ tay cô.
Tuy nhiên, hành động này tuy thành công trong việc làm chậm quá trình mất máu của cô, nhưng nó cũng cản trở quá trình lưu thông máu trong cơ thể Diệp Du Nhiên, bàn tay trái của cô bị tắc nghẽn đến xanh tím tái, trông thật đáng sợ.
“Mau lên!” Nam Cung Tước không khỏi thúc giục. Gương mặt u ám như diêm vương của anh đang sợ tới mức y tá đi cùng run rẩy muốn khóc, không dám chậm trễ một chút.
.........
Lúc Diệp Du Nhiên tỉnh lại thì đã ở bệnh viện, tình cờ bác sĩ cùng y tá đến kiểm tra tình trạng của cô.
Nghĩ đến Nam Cung Tước, cô rút kim truyền dịch từ trong tay ra, lạnh lùng nói: “Mời mọi người ra ngoài!”
Diệp Du Nhiên buồn bực không muốn gặp ai.
Cô y tá đột nhiên cau mày mắng: “Cô không muốn khỏi bệnh sao?” Cô cúi người nhặt kim tiêm lên, phân vân không biết nên thay cái khác hay sau khi khử trùng rồi lại dùng lại.
Diệp Du Nhiên hờ hững liếc nhìn cô y tá, động tác cự tuyệt rõ ràng. Cô đã cắt cổ tay để tự tử, thì sao cô còn quan tâm đến tình trạng sức khỏe của mình có tốt lên hay không chứ?
Cô y tá tức giận nắm tay, lại bị bác sĩ có kinh nghiệm hơn trừng mắt nhìn như muốn nói, người phụ nữ này bị người thừa kế đời thứ mười một của gia tộc Nam Cung phái tới, không thể tùy ý quyết định.
“Cô Diệp, cô bình tĩnh trước đi, đợi tâm trạng ổn định trở lại, chúng tôi sẽ điều trị cho cô.” Bác sĩ nói xong lễ phép ra hiệu cho y tá cùng đi ra ngoài, ra đến bên ngoài bác sĩ lập tức liên hệ với Nam Cung Tước.
Khu VIP phòng đơn đột nhiên trống rỗng, chỉ còn lại có mình Diệp Du Nhiên.
Mùi nước khử trùng đặc thù của bệnh viện xông vào khoang mũi của cô, hít thở cũng rất khó chịu, vết thương trên cổ tay và trán cũng đang âm ỉ đau nhức, Diệp Du Nhiên âm thầm chịu đựng, giống như đang tự ngược đãi bản thân.
Biết rõ rằng trốn tránh không thể giải quyết bất kỳ vấn đề nào. Tuy nhiên, giờ phút này, cô lại giống như một con rùa vùi sâu vào chiếc mai cứng mình, như là chỉ cần ở bên trong thì có thể chống chọi với mọi mưa gió bên ngoài.
Nam Cung Tước đến bệnh viện sau cuộc gọi của bác sĩ, mở cửa phòng bệnh, sải bước đi đến bên giường cô: “Nghe nói cô từ chối điều trị?”