“Đuổi theo!” Nam Cung Tước hé mở môi mỏng nói tóm tắt giản lược hai chữ ra rồi quay đầu lại, bước chân tiếp tục tiến lên không ngừng.
“À được…” Diệp Du Nhiên cười với thím La rồi nhanh chóng đuổi theo anh, đi theo sau lưng Nam Cung Tước, nghe tiếng bước chân hai người đan vào nhau, cô không nhịn được phá vỡ sự im lặng: “Một triệu kia tôi sẽ nghĩ cách trả lại anh.”
Đôi mắt sắc bén của Nam Cung Tước phút chốc nheo lại, anh trầm giọng nói: “Tôi từng nói rồi một triệu đó là để mua đêm đầu tiên của cô, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai.”
Ra lệnh không cho phép người ta không nghe theo, mang theo sắc thái bá đạo, như chuông sớm trống chiều đánh vào trong lòng Diệp Du Nhiên.
“Tôi biết…” Diệp Du Nhiên không thể lên tiếng nữa, ánh mắt lại hiện lên vẻ kiên định, một triệu quá nhiều, cô cầm mà thẹn ở trong lòng, cô sẽ nghĩ cách từ từ trả từng chút một.
Bước chân Nam Cung Tước bỗng nhiên ngừng lại, anh quay đầu lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ kiên cường, khóe môi hiện lên một đường cong tà mị, anh từ từ cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Du Nhiên: “Cô tới rồi thì chắc đã chuẩn bị kỹ càng?”
Tiếng nói khàn khàn vang bên tai cô, nhất là hơi thở ấm áp kia thổi lên da thịt, khiến cô run rẩy.
“Chuẩn bị kỹ gì cơ?” Diệp Du Nhiên phản xạ có điều kiện hỏi, kịp thời phản ứng hành động của Nam Cung Tước, nháy mắt cô đỏ mặt, không tự chủ ngửa đầu ra sau: “Tôi…”
Nhưng mà không đợi cô trả lời, bàn tay lớn của Nam Cung Tước vẫn luôn nhanh như chớp nắm ót cô, kéo cô tới gần anh, khoảng cách của hai người nhanh chóng rút ngắn, có thể cảm thấy được hơi thở của nhau.
Chăm chú nhìn Diệp Du Nhiên rõ ràng rất xấu hổ lại cố gắng bình tĩnh, một đôi mắt sắc bén hờ hững của anh lúc này lại đen tối khó lường, muốn phun lửa.
Diệp Du Nhiên bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy nhịp tim trong l*иg ngực đập như sấm vang, ánh mắt cô muốn tránh né ánh mắt nóng rực dường như có thể thiêu đốt mình, nhưng đôi môi mỏng trên môi lại khiến cô đột nhiên mở to mắt.
Môi Nam Cung Tước rất mỏng, còn lạnh nữa, cảm giác giống như ăn kẹo bạc hà, cũng như khí chất lạnh lùng của anh. Nhưng đang bắt đầu tàn phá bừa bãi không chút do dự, hơi thở đàn ông trưởng thành càng nóng rực như lửa, khí thế kinh người.
“A… Ưm…” Diệp Du Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân nóng hổi, tựa như ngâm mấy tiếng trong suối nước nóng, cảm giác tê dại khiến thể lực cô nhanh chóng mất đi, chân cẳng nhanh chóng nhũn ra đổ nhào vào trong ngực người đàn ông.
Ánh mắt Nam Cung Tước càng thêm tĩnh mịch, cánh tay dài duỗi ra, ôm ngang người lên, anh dùng chân đá văng cửa phòng ngủ bên cạnh, nhanh chân đi vào, áp người dưới thân…
Động một cái liền bùng nổ…
Dưới kỹ xảo thành thạo của anh, thần trí Diệp Du Nhiên vừa khôi phục một chút thì đã lại lần nữa đắm chìm, ánh mắt càng thêm say mê, tay cô chỉ bắt lấy áo sơ mi của Nam Cung Tước, không ngừng nắm chặt, tùy ý đi theo động tác của anh.
Nam Cung Tước ấn một dấu hôn màu đỏ trên xương quai xanh tinh xảo của cô, môi mỏng dần dần hướng xuống.
Hơi thở trong trẻo của cơ thể Diệp Du Nhiên thực sự hấp dẫn anh, cho dù là từ một người đàn ông có khả năng khống chế mạnh mẽ, anh cũng không thể không tăng tốc, ngón tay vội vàng vuốt ve.
Diệp Du Nhiên bị anh hôn đến thở hổn hển, trong đầu trống rỗng, dường như bị mây trắng trôi nổi trên trời nhồi vào, không thể nghĩ được gì cả, cô chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng, không nhịn được mà run rẩy không ngừng…
Thật… Thật muốn trao mình cho một người đàn ông xa lạ như vậy sao?
Nhưng mà đúng lúc này, ngay lúc ngón tay thon dài của Nam Cung Tước xoa lên xương quai xanh cô đi xuống dưới, cơ thể Diệp Du Nhiên run lên, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh…
Dưới ánh sáng u ám, một người đàn ông dây dưa trên người cô, hai người răng môi ma sát, chuyện đang làm dường như không khác gì hiện tại!
Trong đầu cô tại sao xuất hiện hình ảnh làm chuyện như vậy với đàn ông?
Diệp Du Nhiên giật mình, sự mơ hồ trong mắt cô thoáng chốc giảm đi, ánh mắt rõ ràng trong veo, hơi thở không ổn định nhìn chằm chằm Nam Cung Tước.
Đoạn hình ảnh xuất hiện đột ngột kia cũng nhanh chóng biến mất.
Cô ngay cả gương mặt đàn ông cũng không thấy rõ, thậm chí cũng không biết tại sao vô duyên vô cớ xuất hiện hình ảnh này trong đầu, hình ảnh đó lóe lên rồi biến mắt càng khiến cho Diệp Du Nhiên không thể xem nhẹ.
Diệp Du Nhiên cũng không chịu nổi nữa, bỗng nhiên cô đẩy Nam Cung Tước ra, kéo chăn mền một bên qua che lại, giọng nói run rẩy: “Đừng, thật xin lỗi, tôi… tôi không thể làm chuyện đó với anh…”
Cô cắn chặt cánh môi, giọng nói nhỏ dần, âm cuối biến mất trong không khí.
“Cô nói cái gì?” Nam Cung Tước tức giận, từ phía sau anh vốn không nghe rõ, nhưng lúc này bị gián đoạn, Diệp Du Nhiên lại là dáng vẻ như thế, không nói lời nào thì anh cũng có thể đoán được ý của cô.
Không phải lạt mềm buộc chặt, là không muốn thân mật với anh.
Sắc mặt Nam Cung Tước nháy mắt chìm xuống, như mưa to ập đến, mây đen che kín cả bầu trời.
Chưa có phụ nữ nào dám đối xử với anh như vậy. Sự tức giận đang dâng lên giữa hai lông mày của Nam Cung Tước, anh trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, tiếng bóp ngón tay vang lên, không biết đàn ông lúc này không thể bị gián đoạn sao?
Diệp Du Nhiên co người xuống giường, kìm nén cảm xúc muốn chạy trốn, cố gắng nhìn thẳng ánh mắt anh, chân thành nói: “Tôi có thể trả một triệu bằng cách khác không?”
Nam Cung Tước cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng hỏi lại: “Cô cảm thấy thế nào?”
Diệp Du Nhiên nắm lấy chăn mềm, tay càng siết chặt hơn, cô cảm thấy rất không có khả năng, nhưng muốn lấy tiền từ chỗ dì Trương về trả cho anh thì càng là chuyện không thể.
“Hay anh cho tôi thêm thời gian chuẩn bị?” Cô cố gắng chịu đựng sự sợ hãi trong lòng, dùng giọng điệu thương lượng nói. Đôi mắt cô ướŧ áŧ trong veo như nước, nhưng lại có một vẻ bướng bỉnh mạnh mẽ.
Nam Cung Tước vốn vô cùng tức giận, muốn dạy dỗ người phụ nữ này, sau khi liếc nhìn ánh mắt cô một chút thì lại đổi ý.
Nhạy cảm như vậy, anh càng mong muốn ăn luôn trái tim cô.
Sự tức giận trong ánh mắt Nam Cung Tước đã hoàn toàn hóa thành ánh sáng cực nóng thiêu đốt thú dữ: “Bây giờ cô phải trở thành người phụ nữ của tôi ngay.”
Anh nói xong thì tiến lên kéo chăn bông Diệp Du Nhiên dùng để che người, môi mỏng chuẩn xác ngậm chặt bờ môi cô, vừa cắn vừa ma sát.
“Ưm… Đừng như vậy, đừng, xin anh…” Hai tay Diệp Du Nhiên dùng sức từ chối, muốn thoát khỏi anh.
Cô hối hận, muốn hiến thân cho một người đàn ông mới quen biết mấy ngày vốn không phải đơn giản như trong tưởng tượng của cô. Diệp Du Nhiên phát hiện cô hoàn toàn không thể để anh thoải mái xâm lược.
Sự run rẩy mà chần chừ mang đến giữa hai hàm răng, hơi thở thiêu đốt của Nam Cung Tước đã khiến khuôn mặt cô đỏ bừng, nhưng cô không thể ngăn cản sự phản kháng dâng lên từ đáy lòng mình.
“Đừng, không được, dừng lại…” Bờ môi Diệp Du Nhiên chật vật bật ra âm tiết, muốn đẩy người ra.
Nhưng mà chuyện này không hề có tác dụng, cô cố gắng giãy dụa, nhưng thân hình cường tráng của Nam Cung Tước đè ở trên người cô, cô chẳng qua là uổng phí sức lực mà thôi, ngược lại còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ sâu thẳm trong lòng anh.
Dưới tình thế cấp bách, Diệp Du Nhiên bỗng nhiên khép răng lại, mùi máu tươi nồng đậm lập tức truyền đến vị giác.
Nam Cung Tước cũng đồng thời rêи ɾỉ kêu lên: “A… Chết tiệt, người phụ nữ này, cô dám…”