Người Anh Em Của Tôi Trở Thành Thằng Tồi

Chương 15

Tôi đã từ chối chức vụ của tổ tuần tra phía trên, Hàn Tiến sắp xếp tôi vào Cục Bảo vệ Môi trường, tiện thể nâng đỡ tôi lên một cấp. Cục Bảo vệ Môi trường chính là một nơi tương đối béo bở, mặc dù tôi chưa từng nghĩ tới việc đi vơ vét chút gì đó; tiền lương của tôi lại tăng thêm hai ngàn tệ, theo nguyên tắc là tôi có thể được phân cho một chiếc xe rồi, nhưng trước tôi vẫn còn hơn hàng trăm người đang đợi và cấp bậc của tất cả bọn họ đều cao hơn tôi.

Tôi làm công việc ở Cục Bảo vệ Môi trường không được thành thạo cho lắm, một vài chuyện chuyên nghiệp chỉ có thể dựa vào cấp dưới mới nhậm chức đi làm; không lâu sau, lãnh đạo nói rõ với tôi rằng tôi có thể đi học thạc sĩ bán thời gian. Tôi ngơ ngác, hỏi cô ấy xem tôi cần đi học học thạc sĩ ở phương diện nào.

Cục trưởng cười hỏi tôi: “Cậu muốn học ở phương diện nào?”

“Bảo vệ môi trường vậy.”

“Thế cậu vẫn còn cần phải suy nghĩ à?”

Nói xong câu đó, lãnh đạo cười cười nói: “Đọc nhiều sách có ích một chút đi, sau này có thể sẽ dùng tới đấy.”

Tôi trở về văn phòng của mình, cẩn thận suy nghĩ lại mấy lời của lãnh đạo vừa mới nói; giao diện WeChat điên cuồng nhấp nháy, tôi mở ra xem một chút, Trương Thần đang spam một loạt ảnh, toàn là những bức ảnh tự sướиɠ nom vô cùng xinh đẹp. Tôi vô thức quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, sau đó tôi chợt nhận ra là bản thân vốn dĩ đã có văn phòng làm việc riêng rồi, không cần phải ngó trước ngó sau như vậy nữa.

Yếu tố bảo mật của Cục Bảo vệ Môi trường khá là kém, họ không thể giám sát những gì được trao đổi trên WeChat, tôi chọn một cái nhãn dán đẹp trong gói biểu tượng cảm xúc rồi gửi đi, Trương Thần cũng gửi lại một chuỗi các tin nhắn thoại rất dài, toàn là hơn hai mươi giây, nhìn là đã thấy phiền lòng rồi.

“Không tiện nghe tin nhắn thoại.” Tôi ấn bàn phím gõ chữ.

Hắn cũng nhanh chóng gõ chữ trả lời lại: “Cậu nói thử xem tôi có đẹp không, có đẹp không, đẹp không hả?”

“Đẹp, cực kì đẹp.”

Hắn giống như là kính râm trước mặt hoàng hậu, gửi một cái nhãn dán cười hahaha, ngay sau đó hắn lại nhắn thêm một tin nhắn: “Hôm nay đi làm có chuyện gì không?”

Tôi gõ vài chữ “không có việc gì”, trước khi gửi đi lại xóa hết, đổi thành một câu: “Lãnh đạo bảo tôi chọn một phương hướng để đi học thạc sĩ.”

“Cậu không rõ phải chọn cái nào à?”

“Không rõ lắm.”

“Quản lý hành chính, văn học ngôn ngữ Hán, hai cái này, cậu chọn một cái đi.”

“Hai cái này?”

“Chúng thích hợp để cậu bò lên trên.”

“Tôi không có dã tâm lớn như vậy đâu.”

“Cậu sợ cái gì thế?”

Tôi nhìn chằm chằm màn hình lạnh như băng trong ba giây, lại gõ bàn phím trả lời hắn: “Tôi sợ cậu sẽ lót sẵn đường cho tôi.”

“Tôi cũng là người của cậu rồi, dù sao thì tôi cũng sẽ không hại cậu đâu.”

Tôi vô thức gõ ba chữ trả lời vào khung thoại “Thật không đấy”, một giây trước khi gửi tin nhắn đi, tôi lại quyết định xóa bỏ chúng, chỉ đáp lại bằng một chữ “Ừm.”

Buổi tối hôm nay Trương Thần lái xe đến đón tôi, trên đường về, tôi vẫn lái xe của hắn y như trước, hắn ngồi phía sau tôi, công việc của hắn gần đây ít đi rất nhiều, nguyên nhân là do vừa tuyển được mấy người trợ thủ rất được việc; khối tài sản dưới danh nghĩa của hắn cũng đang không ngừng được tích lũy với tốc độ khiến cho người ta phải kinh ngạc. Thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ có các bữa tiệc xã giao, nhưng cũng rất ngoan ngoãn mà gửi định vị qua cho tôi, bên trên còn kèm theo một câu: “Hoan nghênh cậu đến kiểm tra bất cứ lúc nào.”

Tôi vẫn nên đi đăng ký học thạc sĩ bán thời gian, tôi học phần quản lý hành chính công, sáng thứ bảy vào học. Tính tình của giáo viên hướng dẫn tôi rất dịu dàng, áp lực nghiên cứu khoa học cũng không quá nặng, ngày thường cứ thong thả nỗ lực tiến về phía trước, lĩnh vực chuyên ngành không thông thạo đã dần dần tốt hơn. Chớp mắt một cái thời gian đã đến cuối năm rồi.

Cục Bảo vệ Môi trường là một nơi tương đối béo bở, bình quân mỗi ngày tôi đều phải từ chối khoảng hai mươi thẻ mua sắm, cộng với đủ loại quà tặng lộn xộn khác. Tôi cẩn thận đối chiếu và căn cứ theo các điều khoản đã được quy định rồi cấp giấy phép xả nước thải ô nhiễm năm đầu tiên cho xí nghiệp; ký tên xét duyệt hạng mục báo cáo khái quát cuối cùng, bình xét khái quát mức lương trong công ty.

Hệ thống bảo vệ môi trường là một lĩnh vực rất thú vị, không gian hoạt động cũng rất lớn, chẳng trách Trương Thần bảo cấp dưới mở thêm một công ty bảo vệ môi trường, đồng thời hắn còn chuẩn bị tài liệu vô cùng đầy đủ, cho dù tôi có vạch lá tìm sâu thì tôi cũng phải cho sự thông minh của hắn điểm A.

Tiền thưởng cống hiến của ngành này rất hậu hĩnh, bỏ qua số tiền một năm gửi ngân hàng, số tiền còn lại cũng đủ để tôi tự mua cho bản thân một chiếc xe, không cần phải tiếp tục đi bộ nữa. Từ mùa hè đến mùa đông, Trương Thần vẫn cứ yên tĩnh mãi, không gây ra chuyện dằn vặt nào. Tôi đột nhiên bắt đầu nảy sinh một chút cảm động, thế nên tôi rất muốn mua một thứ gì đó để tặng cho hắn làm quà mừng năm mới.

Tôi là một người có tư tưởng lạc hậu, cũng không quá hiểu về việc lựa quà. Tôi nghĩ rồi lại nghĩ, Trương Thần tuổi rắn, vậy thì tặng cho hắn một con rắn bằng vàng, tiêu mất năm vạn tệ.

Năm vạn đồng tiền mua rắn cũng không có bao nhiêu, tôi dùng hộp đựng quà chứa, chuẩn bị quay về nhà tìm hắn.

Tôi cũng không phải loại người thích làm cho người ta kinh ngạc vui mừng, dù sao thì kinh ngạc quá rất dễ trở thành kinh hãi, thế nên tôi cũng không thay đổi lộ trình để đi kiểm tra bất thình lình.

Hộp đựng quà là do tiệm vàng nhanh chóng đưa tới đơn vị của tôi, tôi vẫn

đón xe khách công cộng quay trở về nhà như cũ. Trước khi mở cửa, tôi cố ý liếc mắt nhìn đồng hồ, y như mọi ngày, chênh lệch không quá ba phút.

Tôi dùng chìa khóa mở cửa, vừa đẩy cửa ra, mùi rượu đập thẳng vào mặt tôi. Nhìn cảnh tượng trước mắt, trên nền phòng khách là đống quần áo bừa bộn, tôi còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề cùng với tiếng rêи ɾỉ của một người con gái từ trong phòng khách.

Tôi chậm rãi đóng cửa lại, đặt túi ngay ngắn lên bàn trà, trong lòng không có cảm xúc bất ngờ gì, thậm chí còn có một loại cảm giác “cuối cùng cũng tới rồi” về một kết cục đã định.

Tôi lần theo đống quần áo trên sàn rồi đi đến cửa phòng, tôi mở cánh cửa phòng ngủ của mình ra, Trương Thần đang nằm trên thân của một người khác, đưa lưng về phía tôi, hắn đang làʍ t̠ìиɦ với người đó.

Thân thể trần trụi trắng nõn nà của hắn trắng trợn lộ ra bên ngoài.

Tôi mở cửa, hắn không thể không nghe thấy, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ diễn vai nam chính của “phim người lớn” ngay trước mặt tôi.

Tôi muốn rời đi một cách thật bình tĩnh, nhưng tôi lại cảm thấy vào giờ phút này, tôi không cần phải bình tĩnh nữa. Tôi thuận tay vớ lấy bình hoa đặt ở trên bàn, dứt khoát gọn ghẽ mà ném nó xuống sàn nhà.

“Choang.”

Bình hoa vỡ tan tành, giống như khoảng thời gian nửa năm dịu dàng mờ mịt và hư vô này.

Trương Thần cuối cùng cũng chịu dừng lại, hắn vẫn còn đang cắm vào trong, không hề có ý định ngồi dậy, hắn nói: “Trần Hòa Bình, nếu như tôi nói tôi bị hạ thuốc thì cậu có tin không?”

“Tôi tin.”

“Tôi thật sự xin lỗi cậu.”

“Cậu vẫn muốn tiếp tục làʍ t̠ìиɦ à?”

“Muốn, tác dụng của thuốc vẫn chưa hết.”

“Sao cô ta không phát ra tiếng nữa rồi?”

“Vừa nghe thấy cậu vào đây là tôi đã lấy đồ chặn miệng cô ta lại rồi, sau đó tôi có suy nghĩ lại, quần áo vẫn đang còn ở bên ngoài.”

“Cậu thật đúng là một tên khốn nạn.”

“Trần Hòa Bình, tôi cũng không còn cách nào khác.”

Hắn vừa nói không còn cách nào khác xong là lại tiếp tục quấn quýt một lần nữa

trong tìиɧ ɖu͙©.

Tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© cũng không phải là quá khó để kiềm chế, cho dù thêm cả việc uống say thì hắn cũng chỉ muốn làʍ t̠ìиɦ với người khác, thế nên hắn tự lấy việc không thể kiềm chế được làm một cái cớ, cặn bã đúng thật là cặn bã, không gì có thể so sánh được.

Lại qua nửa tiếng sau, Trương Thần đẩy cửa ra một lần nữa, trên người hắn mặc áo tắm của tôi, đầu tóc dính đầy mồ hôi được vuốt ngược ra sau, cả người cũng trở nên vô cùng bình tĩnh.

Hắn ngồi cạnh tôi trên sô pha, sờ soạng tìm bật lửa và thuốc lá, châm một điếu thuốc rồi đưa tới bên tay tôi: “Hút một điếu đi.”

Tôi không nhận điếu thuốc của hắn, chỉ là hỏi hắn với vẻ rất đỗi tự nhiên: “Có phải là chúng ta nên chia tay rồi không nhỉ?”

Trương Thần giơ tay lên hút một hơi thuốc lá, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, nhưng đây cũng chính là bộ dáng mà tôi ghét nhất.

Hắn nói: “Trần Hòa Bình, tôi mới chỉ chơi đúng một lần như vậy, cậu coi như không phát hiện ra đi, được không?”

Trước kia tôi không phục, nhưng câu nói này của Trương Thần thật sự đã khiến cho tôi phải bái phục rồi.

“Trương Thần, cậu hãy hoán đổi vị trí mà suy nghĩ một chút đi, nếu như tôi là cậu, tôi ở trên giường nhà cậu lăn lộn cùng người khác một vòng, cậu thấy thế nào?”

Trương Thần không nói chuyện, chỉ im lặng rút điếu thuốc đã hút xong ra khỏi miệng.

Hắn nói: “Bỏ đi, dám làm dám nhận.”

Tôi cũng cười, nói: “Cậu và tôi, vốn dĩ không phải là người cùng chung một đường.”

“Một mình cậu đi con đường của cậu, cho đến bây giờ cậu vẫn chưa hề nghĩ đến phương hướng của tôi sẽ đi về đâu.”

“Con đường của cậu quá khó đi, tôi đi không nổi.”

Trương Thần cúi đầu, bộ dạng có chút khổ sở, hắn lại châm thêm một điếu thuốc nữa, ngậm ở giữa hai môi, khói thuốc nhất thời tỏa ra che lại toàn bộ khuôn mặt hắn.

“Vậy sau này, chúng ta vẫn còn có thể làm bạn không?”

Ngực của tôi lại bắt đầu nhói lên một cơn đau nhỏ, nhưng điều đó lại khiến cho khóe miệng đang cười của tôi càng thêm chân thật.

“E là không thể, lúc đó không phải là chúng ta từ bạn bè sau đó lăn lộn lên tận trên giường à?



Ném hỏng điện thoại di động, cả người tôi ngã lăn ra giường ngủ đến trời đất mù mịt, đến ngày thứ hai mới tỉnh giấc trong sự vô tri vô giác; trong lúc rửa mặt, tôi bỗng nhìn thấy gương mặt trắng bệch không có sức sống của mình trong gương.

Cũng trách tôi quá lưu luyến nhan sắc của hắn, lại thỏa mãn với những ấm áp của hắn, không chịu nổi những lời nói dối của hắn. Tôi dùng nước lạnh để rửa mặt, sau đó dùng khăn mặt lau khô bọt nước, khi tôi quay đầu lại thì đã nhìn thấy gương mặt của Trương Thần.

Hắn mặc một cái áo gió màu đen, tóc vuốt dựng thẳng lên hướng về phía trước, lộ ra vầng trán rộng, hắn nói nói cười cười, giống như chưa từng xảy ra việc gì.

“Trần Hòa Bình, tôi nhớ cậu rồi.”

Tôi đáp lại hắn bằng việc túm lấy cổ áo của hắn rồi trực tiếp vung một đấm, đấm này đánh thật sự rất mạnh tay, vậy mà hắn lại không tránh không né, thành thành thật thật mà để cho tôi đánh vào mặt. Tôi lại đánh tiếp cái thứ hai, sau đó tôi buông lỏng lực ở cổ tay ra, buông cổ áo của hắn xuống.

“Trương Thần, cậu mau cút đi đi.”

“Tôi không cút, Trần Hòa Bình, chúng ta nói chuyện đi.”

“Con mẹ nó, cậu đùa cợt với tôi còn chưa đủ à? Tôi và cậu chẳng có gì đáng để nói cả.”

“Xem như nể tình tôi đã đi bộ trong hai tiếng đi mà.”

“Cậu đang lừa gạt ai thế?”

“Tôi quên mang theo tiền, xe vứt ở giữa đường rồi, thế nên tôi chỉ có thể đi bộ tới đây tìm cậu thôi.”

Hắn nói chuyện nghe đáng thương như vậy, cộng thêm gương mặt bị tôi đánh đến sưng phù kia, lại còn chìa tay nắm lấy góc áo của tôi, lửa giận ở trong lòng tôi cũng không thể bùng phát được nữa.

“Cậu bị ngốc à, không biết gọi điện thoại tìm người đến kéo xe về hả?”

“Tôi không quen thuộc khu vực này, lại nói, tôi sốt ruột muốn gặp cậu mà, sau khi nghe ngóng được địa chỉ của cậu thì tôi đã gấp rút chạy qua đây rồi.”

“Không biết mượn tiền người khác à?”

“Thật ngại quá.”

Tôi thật sự không còn tức giận được nữa, tôi đưa tay day day ấn đường: “Đừng nói nữa, chúng ta gọi một cái xe đến chỗ mà cậu bỏ xe lại trước đã, sau đó liên hệ xe đến kéo chiếc xe của cậu đến tiệm sửa xe.”

“Được rồi.”

Trên người tôi chỉ mặc mỗi một bộ quần áo ngủ, nếu muốn đi ra ngoài thì vẫn nên thay đồ. Lúc quay trở về nhà tập thể, vừa thay cái áo thì đã phát hiện ánh mắt của Trương Thần đang nhìn chằm chằm vào người tôi rồi.

“Có thể phi lễ chớ nhìn được không vậy?”

“Đều là con trai với nhau, nhìn một chút cũng đâu có mất mát gì đâu.”

“Cậu thích con trai đó, cậu nhìn tôi như vậy, tôi cảm thấy bị tổn thất.”

“Vậy cậu cũng nhìn tôi lại đi, nếu cậu muốn nhìn, bây giờ tôi có thể cởi sạch cho cậu xem luôn này.”

“Với cái thân hình nhỏ bé đó của cậu, nhìn là đã thấy cay mắt rồi.”

Tôi nhanh nhẹn thay một bộ quần áo, đi một đôi giày thể thao, suy nghĩ một chút rồi lại mở tủ lấy ra một chiếc ô. Thời tiết ở thành phố Thượng Hải thay đổi rất khó lường, cũng không biết ngày mai là nắng hay là mưa.

Trương Thần lúc này lại hỏi tôi một câu hỏi đáng ra không nên hỏi: “Ngày hôm qua cậu mắc mưa, có phải là rất lạnh không?”

“Cũng khá lạnh đó.” Tôi thản nhiên như thường mà trình bày sự thật: “Là một người đàn ông, dính một trận mưa cũng không có chuyện gì, chỉ có điều, chính Trương Thần cậu là người đã khiến cho tôi cảm thấy thất vọng đấy.”