“Lòng tốt? Không biết từ đâu ra tự nhiên có lòng tốt sao? Bà già này sống quá tốt, cả người đều hồ đồ rồi.
Con trai bà không phải chỉ mở được cái tiệm cơm sao? Mấy năm nay kiếm lời được mấy đồng tiền liền ghê gớm?
Sao mặt mấy người lại dày như vậy, sao lại cảm thấy đứa nhỏ này xứng đôi với đứa con vừa già vừa què của bà? Còn còn không phải là bắt nạt một cô gái mồ côi không ba không mẹ, không ai che chở sao?”
Tiểu thiếu gia thốt ra lời này, sắc mặt bà Vương liền trắng bệch, Trương tổng vừa thấy mẹ chịu nhục cũng tức giận.
“Cậu là ai? Sao có thể nói chuyện như vậy?” Trương tổng vừa mở miệng, khí tràng trên người cũng mạnh lên.
“Dù sao, không phải người ông có thể chọc vào!” Mặt tiểu thiếu gia cũng âm trầm lại, khí thế trên người hắn ccòn cường ngạnh hơn cả Trương tổng.
Trương tổng bị ánh mắt phẫn nộ cảu người thanh niên trước mặt. Đây không phải ánh mắt đứa trẻ thông thường có thể có.
Chỉ là bị hắn nhìn chằm chằm, Trương tổng là người từng trải cũng cảm thấy một loại áp lực. Tuy rằng tiểu thiếu gia chưa nói câu nào, nhưng ý tứ đã biểu đạt rồi. Dám động tới Lục Trăn Trăn, hắn nhất định phải chết!
Trương tổng cũng giật mình, bị một người trẻ tuổi dùng ánh mắt uy hϊếp?!
“Chú Trương, hắn là bạn học của cháu, không có ác ý.” Lục Trăn Trăn đột nhiên xen mồm nói.
“Bạn học, không giống nha!” Trương tổng thừa dịp nhìn về phía bọn họ.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một trận xôn xao, Từ Khải Chính mang theo bọn Cao Minh cùng Đậu Tử xông vào.
“Lưu quả phụ, bà còn là người không? Dám ép Lục Trăn Trăn gả chồng? Hình như bà đã quên, Lục Trăn Trăn còn có một người cậu là tôi đây?
Hôm nay tôi nói rõ, bà còn dám đυ.ng đến cháu gái tôi, Từ Khải Chính này sẽ liều mạng với bà, tất cả chế.t chung luôn đi!”
Từ Khải Chính vừa tiến vào, liền phẫn nộ mà trừng mắt Lưu quả phụ, hắn không thể tưởng tượng được Lưu quả phụ cư nhiên muốn “Bán” Lục Trăn Trăn?
Phía sau Từ Khải Chính còn đứng năm, sáu người thanh niên, một đám người nhìn qua đã biết không phải người hiền lành. Nhóm lưu manh này vốn dĩ tuổi trẻ xúc động, chú ý nhất là hai chữ “nghĩa khí”. Lưu quả phụ dám đối xử với Lục Trăn Trăn như vậy, đã làm rất nhiều người tức giận. Chỉ cần Từ Khải Chính nói một câu, đám người này sẽ lập tức động thủ.
Tới lúc này, bà Vương đã hoàn toàn trợn tròn mắt, bà thật sự không nghĩ sự tình sẽ nháo đến tình trạng này.
Lúc trước, bà thật sự cũng chỉ muốn cảm tạ Lục Trăn Trăn một chút, nhờ người hỏi thăm chuyện trong nhà Lục Trăn Trăn một chút, bà đặc biệt thích cô bé này, muốn trợ giúp một phen. Là dì cả Lưu mồm miệng linh hoạt âm thầm châm ngòi bà. Vừa vặn, con trai bà khi còn trẻ khi đã chịu tổn thương trong chuyện tình cảm, vẫn luôn không chịu kết hôn, bà Vương mới động tâm tư này.
Chuyện tới hiện giờ, bà Vương chỉ có thể dùng ánh mắt oán trách nhìn dì cả Lưu.
Vẫn là Lục Trăn Trăn chạy nhanh đến chắn trước mặt cậu nhỏ.
Trương tổng ở tỉnh thành rất có thế lực, cậu nhỏ muốn xây dựng sự nghiệp ở đây, hiện tại không thể đắc tội Trương tổng.
“Cậu nhỏ, cậu đừng vội, không phải như cậu nghĩ đâu? Bà Vương rất tốt, chú Trương cũng không phải người xấu, vừa rồi bọn họ còn giúp cháu nói chuyện. Họ cũng không rõ sự tình, bọn họ chỉ là hiểu lầm.”
Lục Trăn Trăn vừa nói như vậy, bà Vương lại càng thích cô gái này, ít nhất minh bạch lý lẽ.
“Lúc trước, tôi chỉ định tặng ít quà cảm ơn, tôi thật sự thích cô bé Lục Trăn Trăn này! Bà lại cứ khuyến khích tôi, cưới cô bé này về nhà làm con dâu.
Tôi nói vậy để hẹn gặp đến xem một chút đi, kết quả, cô bé này tbị hai chị em nhà cô kết phường lừa tới? Ngược lại nháo đến mức mẹ con chúng tôi thành người xấu, việc này cô thật hồ đồ?!” Bà Vương mở miệng liền trực tiếp phủi sạch chuyện này.
Dù thế nào con tria bà cũng là doanh nhân tỉnh thành, cũng không thể bởi vì những việc này mà hỏng thanh danh.
Bà Vương mắng mình, dì cả Lưu chỉ có thể yên lặng nghe. Bà ta nhìn về phía em họ, Lưu quả phụ đã không rảnh bận tâm bà Vương, Từ Khải Chính đang muốn bà nàng liều mạng đấy.
Miệng Từ Khải Chính nagng ngược, nói muốn giế.t chế.t Lưu quả phụ, còn tính toán liều mạng với mẹ con nhà họ Trương. Nhưng đối mặt với cháu gái Lục Trăn Trăn hắn lại không thể giận, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn đứa nhỏ trước mắt.
“Cháu là do mẹ cháu liều mạng sinh ra, không thể để người như vậy đạp hư. Mấy năm trước, cậu nhỏ của cháu nghèo, không có biện pháp chăm sóc cháu, cho nên hạ quyết tâm để cháu lại chỗ mẹ kế. Trăn Trăn, cháu có cậu nhỏ cháu không?” Lúc Từ Khải Chính nói lời này, thanh niên to cao lại đỏ cả mắt.