Trương tổng ngồi xuống, liền bắt đầu không kiêng nể gì mà đánh giá đối tượng hắn được giới thiệu.
Đại khái là có kinh nghiệm thương trường, tính tình Trương tổng cũng phóng khoáng hơn. Cũng có thể là do những người trước mặt, hắn cảm thấy không cần phải lễ phép. Ánh mắt Trương tổng giống như dao nhỏ, đánh giá từ trên xuống dưới Lục Trăn Trăn, giống như đang đánh giá một món hàng.
Lục Trăn Trăn dứt khoát cúi đầu, tránh đi ánh mắt của hắn, cũng cảm thấy cực kỳ không vui.
“Mẹ, cô gái này cũng quá nhỏ đi? Con đồng ý với mẹ tới xem mắt, nhưng cô gái như trẻ con thế này thì không thích hợp lắm thì phải? Năm nay mười lăm, hay là mười sáu?” Trương tổng thực bắt bẻ mà nói.
Tới lúc này, Lục Trăn Trăn lại thấy bình tĩnh xuống, giống như đã nhận mệnh, cô lại lại lần nữa bị ghét bỏ, bắt bẻ.
Dì cả Lưu lập tức mồm miệng linh hoạt nói: “Nào có đâu? Trương tổng, Trăn Trăn tính cả tuổi mụ đã hai mươi rồi, con bé đã thi đại học, thành tích còn rất tốt. Chỉ là vẻ ngoài trông hơi nhỏ, qua hai năm nữa sẽ phát triển nữa.”
Bà Vương cũng tiếp lời: “Còn không phải sao? Tuổi này ở nông thôn đã không còn nhỏ, có cô gái còn làm mẹ trẻ con rồi đấy. Đứa nhỏ này thật đúng là nhìn không ra tật xấu nào, đầu óc thông minh, tấm lòng phúc hậu, mẹ thấy thế nào cũng rất thích. Con thấy chỗ nào không hài lòng, về sau chúng ta dạy con bé là được.”
Bà Vương thiệt tình thích Lục Trăn Trăn, muốn cô làm con dâu mình. Bà vừa kích động, liền khuyên bảo con trai, hiển nhiên đã quên những lời Lục Trăn Trăn vừa nói.
“Cô gái này có nguyện ý không? Tuổi con đã lớn như vậy rồi.” Trương tổng không có bất luận chờ mong gì với vợ tương lai, mẹ hắn thích là đủ rồi.
Trương tổng hồi trẻ bị què chân, xuống biển buôn bán, mười mấy năm sau hắn thành phú ông. Khi hắn nghèo khó, các cô gái đều gọi hắn là đồ què; về sau khi hắn có tiền, có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nguyện ý cho không hắn. Trương tổng đã sớm thấy nhiều không trách, hắn đối với số tuổi hay bề ngoài của Lục Trăn Trăn đều không để ý.
Vừa thấy thái độ này của Trương tổng, Lục Trăn Trăn liền không thể không đứng lên.
“Chú Trương, thực xin lỗi, việc này khả năng là hiểu lầm. Tôi không biết đây là tới xem mắt, mẹ kế tôi nói là mang tôi tới tỉnh thành mượn học phí. Chờ đến tháng chín, tôi sẽ đi Bắc Kinh học đại học. Ít nhất cũng mất bốn năm, tôi không muốn vì chuyện khác mà chậm trễ việc học của bản thân, cũng không nên tùy tiện chậm trễ ngài. Cho nên, thực xin lỗi, hôm nay đã làm tốn thời gian của ngài và bà Vương rồi.”
Đây là lần đầu tiên Lục Trăn Trăn công khai gọi Lưu quả phụ là mẹ kế. Cô nói rõ vấn đề của mình; đồng thời từ xưng hô, trực tiếp phân rõ quan hệ của hai người. Hơn nữa cũng bày tỏ rõ thái độ, cô sẽ không ở lại tỉnh thành kết hôn sinh con.
Lục Trăn Trăn mới vừa vừa nói xong, mẹ kế cô lập tức nóng nảy.
“Cái đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện như vậy? Con cũng không nghĩ xem điều kiện bản thân ra sao? Không phải chỉ là thi đại học điểm tương đối thôi sao? Có đỗ hay không còn chưa biết đâu. Con cho rằng mình rất ghê gớm sao, còn không phải chỉ có thể bán bánh rán trên phố sao?
Trương tổng người ta tuy rằng lớn hơn mấy tuổi, nhưng sự nghiệp phát triển lớn như vậy, sao con không biết nghĩ, con vẫn là dân quê, trên mặt còn có vết bớt đấy. Điều kiện như vậy, hiện tại không vội, tương lai lớn tuổi ai còn muốn lấy con? Con muốn ở nhà làm gái lỡ thì?”
Lưu quả phụ kỳ thật định bắt nạt Lục Trăn Trăn tính tình mềm yếu, trẻ con da mặt mỏng. Dù sao, Lưu quả phụ ở trong thôn bị mắng đến trong ngoài không phải người, đã sớm không biết xấu hổ.
Từ đi hôm tới huyện thành tìm Lục Trăn Trăn, thôn trưởng liền không lại cho bà sắc mặt tốt.
Lưu quả phụ nghĩ như thế nào cũng không rõ, sao bà có thể thua con nhóc Lục Trăn Trăn này?
Trong lòng Lưu quả phụ tràn ngập bất mãn với Lục Trăn Tră, thay đổi quyết định xử lý cô, rồi lại không thể không ở trước mặt mọi người bày tỏ thái độ quyết tâm cho cô đi học. Không nghĩ tới chị họ sống tại tỉnh thành cư nhiên chạy tới tìm bà, giới thiệu đối tượng cho Lục Trăn Trăn.
Tuy rằng, trong lòng Lưu quả phụ không vui khi Lục Trăn Trăn sống tốt, nhưng bà vẫn cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Trương tổng là nhà giàu nổi tiếng ở huyện thành, một khi gả Lục Trăn Trăn qua dây, trong thôn tuyệt đối sẽ nói, bà tìm một mối hôn nhân tốt cho Lục Trăn Trăn. Vấn đề học phí cũng được giải quyết, bà còn có thể vớt được một khoản lễ hỏi lớn; thuận tiện rửa sạch danh dự trong thôn một chút, quả thực chính là một mũi tên bắn ba con nhạn.
Lưu quả phụ cũng đoán được Lục Trăn Trăn sẽ không đồng ý, cho nên vẫn luôn gạt chuyện này, người trong thôn cũng không biết. Bà muốn ép Lục Trăn Trăn dưới tình huống tứ cố vô thân, phải đồng ý việc hôn nhân này.
Đáng tiếc, bà nghĩ rất tốt, lại quên mất tuy rằng Lục Trăn Trăn thoạt nhìn mềm yếu, trong xương cốt lại cực kỳ có chủ ý. Huống chi, Lục Trăn Trăn trọng sinh trở về đã rất hận bà, sao có thể sẽ tùy ý bà bài bố cuộc sống của cô?