“Hứ, không cần tìm cớ linh tinh, cô còn không phảilà một cái bánh bao thịt mềm yếu à. Nếu không có cậu nhỏ của cô, cô phải làm sao bây giờ? Tôi nói cho cô biết, làm người phải mạnh mẽ! Ví như nói tới bà mẹ kế kia của cô, bà ta lợi hại thì cô phải lợi hại hơn……”
Blah blah…… Lại tới nữa, tiểu thiếu gia lại bắt đầu tẩy não cho cô, Lục Trăn Trăn cũng không biết hắn lấy đâu ra 36 kế đáu trí với mẹ kế? Còn nhất định phải truyền thụ cho cô.
Hai người vừa nói vừa đi, tiểu thiếu gia tay dài chân dài đứng ở bên ngoài, vừa vặn giúp Lục Trăn Trăn che đi nắng nóng.
Lục Trăn Trăn xé vỏ kem, cắn một ngụm, một hương thơm chocolate tức khắc tràn ngập nàng khoang miệng.
Trên cây kem viết quảng cáo: “Hưởng thụ vị thơm mát!”
Thật đúng là có loại cảm giác này. Ăn được cây kem này làm lòng Lục Trăn Trăn có chút mềm ra.
“Xem bộ dạng thèm ăn của cô kìa, vừa thấy liền biết cô chưa bao giờ được ăn kem ngon. Thôi, cho cô ăn hết!” Tiểu thiếu gia nói, lại lấy ra một cây kem khác nhét vào tay Lục Trăn Trăn.
“A? Không cần nhiều như vậy……” Còn đắt hơn bữa sáng gấp mười lần!
Lục Trăn Trăn còn chưa nói xong, đã bị tiểu thiếu gia đánh gãy.
“Không phải có muốn kiếm học phí sao? Vậy cô phải cần mẫn chút, mỗi ngày đều đi bán bánh rán!”
“Ừm!”
Tiểu thiếu gia nói xong, liền dẫm lên dép lào rời đi, vẫn là bộ dạng bừa bãi, không sợ trời không sợ đất, chính là sống lưng của hắn trước sau đều thẳng tắp.
Lục Trăn Trăn nhìn bóng dáng thon dài rời đi, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời giữa trưa thật sự quá chói lóa, mạnh đến mức cô hơi không thể mở mắt được.
Kể từ ngày 21 tháng 6, Từ Khải Chính liền tiến vào trạng thái khẩn trương.
Lúc ra ngoài bán bánh rán còn đỡ một chút, vì kiếm tiền, hắn không thể không tập trung tinh lực.
Nhưng một khi về đến nhà, hắn liền không thể ngừng đi tới đi lui, một khắc cũng không nhàn rỗi được. Bất luận tin tức nào liên quan tới thành tích thi đại học cũng có thể làm hắn đỏ mắt.
Ngược lại, Lục Trăn Trăn làm thí sinh lại thả lỏng hơn nhiều, nên nấu cơm thì nấu cơm, nên bày quán thì bày quán. Thời điểm cùng nhau ăn cơm, thậm chí cô lại đi an ủi Từ Khải Chính.
“Cậu nhỏ, nếu cháu thi đậu thì đi học, không đậu thì đi bán bánh rán cùng cậu không phải cũng tốt sao? Chúng ta làm ăn phát triển, tương lai chưa chắc sẽ kiếm ít tiền hơn. Nói không chừng còn có thể tự mình làm ông chủ đấy?”
Từ Khải Chính nghe lời này liền có điểm tức giận, đập nhẹ vào trán cô.
“Cái con bé ngốc này, sao lại nói chuyện không may mắn như vậy ? Cháu học giỏi như vậy, kể cả người khác không đậu, cháu cũng có thể thi đậu!”
“……” Cậu nhỏ tin tưởng cô như vậy, Lục Trăn Trăn thật sự không còn lời gì để nói, chỉ có thể sớm tắm rửa đi ngủ sớm.
Buổi tối hôm đó, Từ Khải Chính vẫn không ngủ được. 3 giờ sáng, hắn liền bò dậy chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, ngược lại Lục Trăn Trăn dậy muộn hơn. Cô định bảo Từ Khải Chính ở nhà nghỉ ngơi một ngày, thuận tiện đi xem thành tích cùng cô, Từ Khải Chính lại dùng cặp mắt thức đến đỏ rực trừng cô.
“Sao có thể tùy tiện không bày quán? Cậu đã nộp phí quản lý rồi, quầy hàng cũng chiếm rồi!”
“……” Lục Trăn Trăn đành phải rời nhà trước. Không có biện pháp, cậu nhỏ quá mạnh mẽ.
Sáng ngày 22 tháng 6, cả người Từ Khải Chính đều có chút không yên. Tuy rằng công việc trong tay không nhàn rỗi, cũng không xảy ra chuyện gì. Cả người hắn lại có chút lơ mơ.
Lúc bán bánh rán, Từ Khải Chính cũng không ngừng nói chuyện phiếm với khách trong đề tài thi đại học.
“Hôm nay có thể tra thành tích thi đại học đúng không?”
“Từ sáng sớm ôi đã gọi điện thoại đi hỏi, còn chưa có đâu?”
“Tôi làm phụ huynh thì gấp muốn chết, thằng nhóc thối nhà tôi lại chạy ra ngoài chơi, đúng là vô tâm không phổi.”
“Còn không phải à, cháu ngoại gái của tôi ngày hôm qua cũng ngủ ngon lành. Nói nếu thi không đậu liền đi bán bánh rán với tôi tiếp. Tôi sầu muốn chết, sao con bé có thể đi bán bánh mãi?!” Từ Khải Chính trẻ tuổi lại ghé vào một đám phụ huynh trung niên, cư nhiên một chút cũng không đột ngột.
Làm phụ huynh, nhóm người này đều có điểm đồng bệnh tương liên. Tụ lại một chỗ cùng nhau trao đổi tin tức, thuận tiện an ủi lẫn nhau.
Vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người đều biết cháu gái Từ Khải Chính học rất giỏi, cũng chuẩn bị có thành tích thi đại học.
Lúc trước, dãy đường này đã bắt đầu lan truyền lời đồn đãi Từ Khải Chính từng làm lưu manh. Có một số người tin, bởi vì việc này mà ấn tượng với Từ Khải Chính cũng không tốt, thậm chí tính toán không bao giờ mua bánh rán của hắn. Nhưng mà, hai ngày nay vừa thấy bộ dạng ngây ngốc của Từ Khải Chính, lời đồn cũng dần tiêu tan.
Người mua bánh rán vẫn tìm Từ Khải Chính mua bánh rán, người tìm hắn nói chuyện phiếm cũng tiếp tục tìm hắn nói chuyện phiếm. Từ Khải Chính chăm sóc cháu gái mồ côi không cha không mẹ như thế, thì có thể hư đốn đến mức nào?
Chờ đến buổi chiều ra bày quán, có vị khách cố ý chạy tới nói cho Từ Khải Chính.
“Tiểu Từ, có thành tích thi đại học rồi.” Lúc này, Từ Khải Chính còn chưa có di động, hắn muốn chạy đi gọi điện thoại, có người dứt khoát cho hắn mượn điện thoại.