Lục Trăn Trăn đã sớm sờ nhìn thấu kịch bản của Lưu quả phụ. Lưu quả phụ cũng chỉ biết dùng miệng, biết nói chuyện biết khóc, am hiểu giả bộ đáng thương thôi!
Lục Trăn Trăn không phải cô gái mềm yếu 18 tuổi đời trước, cô không xáu tính nhưng cũng không ngốc. Trên thực tế, cô chỉ chờ đến giờ phút này, đợi Lưu quả phụ tới cửa gây chuyện!
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Vẻ mặt Lục Trăn Trăn khϊếp sợ mà nhìn Lưu quả phụ. “Trong nhà không phải đang rất bận sao? Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, con đã bắt đầu kiếm tiền từ ngày hôm qua rồi! Còn có hơn hai tháng nữa, con nhất định sẽ kiếm đủ tiền học phí!”
Lúc Lục Trăn Trăn nói lời này đặc biệt thành khẩn, giống như không biết Lưu quả phụ đang hố mình.
Lục Trăn Trăn nếu cãi nhau với Lưu quả phụ, Lưu quả phụ sẽ bằng bất cứ giá nào làm to chuyện lên. Nhưng ngoài dự đoán Lục Trăn Trăn không hề tranh cãi, còn đặc biệt tôn kính bà, Lưu quả phụ ngược lại có chút không hiểu ra sao.
Nhưng thanh niên xấu tính đứng ở một bên lại không vui, hắn tùy tay đẩy nhẹ Lục Trăn Trăn một cái.
“Cô có bị ngốc hay không? Cô không nghe này bà ta vừa nói bậy à? Bà ta đang cố ý hủy hoại thanh danh của cô. Lời vừa rồi của bà ta truyền về thôn của cô, cô còn có thể gả chồng sao?
Tôi đã nói rồi, cô không nên ôm bất kỳ chờ mong gì với mẹ kế? Loại người độc ác tàn nhẫn này, căn bản không có khả năng đối xử chân tình với người khác! Nhân lúc còn sớm cô mau hết hy vọng đi!” Lúc nói ra câu này, trong ánh mắt anh ta mang theo sự châm chọc lộ liễu.
“Tên nhóc này từ đâu ra, sao lại ở đây nói hươu nói vượn! Trăn Trăn, sao con lại giao du với loại người như thế này? Hơn nữa, sao con lại đi nói bậy về chuyện trong nhà?” Lưu quả phụ thật vất vả tìm được chỗ chen mồm. Bà ta nhìn Lục Trăn Trăn với vẻ mặt hận sắt không thành thép. Giống như bà ta rất quan tâm Lục Trăn Trăn, trên thực tế mỗi câu nói đều đang nói Lục Trăn Trăn sai.
“Hừ, cô ngốc như này sẽ tùy tiện nói bậy về người khác sao? Những lời này đều là người trong thôn mấy người ngày hôm qua tới nói. Bà mẹ kế này thật đúng là giỏi. Người trong thôn đều biết những chuyện thiếu đạo đức bà làm, làm người ta bất mãn, bà không có biện pháp liền tới đây giả vờ đón con riêng?
Bà vừa không muốn trả tiền học phí, lại không cho cô ta tự mình kiếm tiền! Hay bà dứt khoát không muốn cho cô ta đi học đại học? Vì thanh danh của bản thân, bà muốn hủy diệt tương lai của con riêng?! Mệt người ta còn gọi bà một tiếng mẹ!”
Hắn nói trắng ra, cũng quá sắc bén, mỗi câu nói đều hung hăng đâm vào trong lòng Lưu quả phụ.
Lục Trăn Trăn nghe xong hắn nói, tim bang bang loạn nhảy. Cũng đúng, không phải đời trước Lưu quả phụ cũng không cho cô vào đại học sao? Nguyên lai việc này còn có thể giải thích như vậy?
Lưu quả phụ nghe xong sắc mặt trắng nhợt. “Sao cậu có thể nói như vậy? Dù phải vay tiền tôi cũng sẽ cho Trăn Trăn nhà tôi đi học!”
“Ha hả, trong lòng bà nghĩ như thế nào chỉ có chính bà biết. Nhưng tôi nói cho bà biết, tôi căn bản không quen cô gái ngốc ngếch này, bà đừng hòng bôi đen cô ta! Cô ta nguyện ý chịu đựng bà, nhưng ông đây thì không, tôi không muốn cõng cái nồi đen này! Tôi sẽ báo chuyện này đến đài truyền hình, đến lúc đó để nhân dân cả nước nhận thức nhận thức về bà mẹ kế cực phẩm này!”
Thanh niên xấu tính vốn chính là kiểu không sợ trời không sợ đất, người khác không kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, hắn còn chạy tới đánh nhau đấy! Huống chi là Lưu quả phụ tư đưa tới cửa tìm mắng, trong lúc nhất thời hắn một hơi liền mắng Lưu quả phụ đến máu chó phun đầu.
Khi hắn nói Lục Trăn Trăn, Lục Trăn Trăn chỉ muốn dùng bánh rán lấp kín miệng hắn; chờ đến khi hắn bắt đầu mắng mẹ kế cô, trong đầu Lục Trăn Trăn chỉ còn lại có một từ —— “Đại sát khí”! Tên xấu tính này miệng quả thực quá đáng sợ, hắn quả thực chính là “Thần trợ công” của cô!
Tới lúc này, Lục Trăn Trăn chỉ cần thêm một mồi lửa.
Nhìn gương mặt Lưu quả phụ tái nhợt, Lục Trăn Trăn chậm rãi vươn tay, kéo áo thanh niên xấu tính. “Anh…… đừng như vậy!”
“Cái gì đừng như vậy? Đến bây giờ, cư nhiên cô còn muốn nói chuyện thay bà mẹ kế này? Cô có bị khờ thật không? Nếu cô còn dám nói một câu vô nghĩa, có tin tôi đánh cô không!” Tên xấu tính hung tàn mà trừng mắt Lục Trăn Trăn, bắt đầu công kích.
Lục Trăn Trăn sợ tới mức cúi đầu, tay lại không buông góc áo hắn ra.
“Tôi cũng cảm thấy rất mệt, rất khổ sở. Nhưng mà, tôi còn có một em trai nhỏ tuổi! Em trai tôi năm nay mới tám tuổi, hắn không làm gì sai? Hắn còn chưa hiểu chuyện ba tôi đã mất, đã đủ đáng thương rồi! Tôi lại đi khóc đi nháo, đi khắp nơi nói tôi khổ sở, ủy khuất! Tôi thì thoải mái rồi, nhưng tương lai em trai tôi phải làm sao bây giờ?”
Lục Trăn Trăn nói xong vành mắt liền đỏ, tay cầm góc áo vẫn đang run rẩy.