Ngay từ đầu, những người này nhìn thấy Lục Trăn Trăn, trong ánh mắt đều mang theo đồng tình, lúc nói chuyện còn có chút xấu hổ.
Nhưng Lục Trăn Trăn lại mang tâm thái bình thường, trước sau đều mang nụ cười thoải mái hào phóng chào khách, đối đãi với các bác trai bác gái rất lễ phép.
Người mua bánh rán vừa thấy liền biết đứa nhỏ này rất ngoan, trong lòng sáng trưng, cũng không phải người gặp chuyện không may mà mất đi dũng khí.
Đứa bé như vậy là cho người khác cảm thấy thực ấm áp từ tận đáy lòng. Trong lúc nhất thời, nhóm bác trai bác gái cũng thoải mái, nói nói cười cười cùng Lục Trăn Trăn. Có người còn hỏi ngày mai cô còn tới hay không.
“Ngày mai? Đương nhiên là tới rồi ạ! Về sau, đại khái ngày nào cháu cũng sẽ tới bán bánh rán!” Lục Trăn Trăn cười tủm tỉm mà nói.
“Vậy ngày mai bác cũng tới mua bánh rán của cháu.”
“Được ạ!” Lục Trăn Trăn thực sảng khoái mà đáp lời.
Thực mau, nhóm bác trai bác gái liền tám chuyện cùng Lục Trăn Trăn. Bọn họ phát hiện cô bé này nói chuyện đặc biệt thú vị, hình như cái gì cô cũng biết một chút, còn rất biết nói chuyện.
Tới sau 9 giờ, nguyên liệu Lục Trăn Trăn chuẩn bị đã bán gần hết, bột nhão cũng chỉ dư lại một chút.
Lúc Lục Trăn Trăn chuẩn bị thu quán về nhà, thanh niên xấu tính ngày hôm qua đi một đôi dép lào chậm rì rì đi tới. Lần này hắn không đeo túi du lịch, thấy giống như đang đi ăn sáng.
“Ngày hôm qua cô nợ tôi hai cái bánh rán, làm cho tôi đi!” Thanh niên kia vẫn mang bộ dạng kiêu căng ngạo mạn, nói chuyện cũng như đnag ra lệnh cho người khác.
Lục Trăn Trăn chỉ đành lấy dụng cụ ra. “Bột nhão không còn nhiều lắm, tôi làm cho anh một cái lớn và một cái nhỏ, tôi tặng anh cái bánh nhỏ. Tôi sẽ trả lại anh 2 đồng 5 nha?!”
“Đâu cần phiền toái như vậy, tôi không thiếu chút tiền đấy! Khỏi cần trả lại tiền, cô cho tôi thêm 1 quả trứng nữa!”
“A, được!”
Lục Trăn Trăn nói xong liền bắt đầu làm bánh. Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy thái độ của hắn so với ngày hôm qua hơi khang khác. Ánh mắt của hắn tựa như, trong lúc lơ đãng sẽ lặng lẽ đánh giá Lục Trăn Trăn.
Thanh niên xấu tính đột ngột hỏi Lục Trăn Trăn. “Thế nào? Đêm qua ngủ không ngon à? Đã nghĩ ra cách đối khó với mẹ kế chưa?”
Lục Trăn Trăn nghe hắn nói, tay hơi run lên, bánh tráng run run thiếu chút nữa không lật được.
Cũng không biết sao lại thế này, người này luôn chọc vào đúng chỗ amm lãnh nhất trong đáy lòng Lục Trăn Trăn.
Đêm qua, Lục Trăn Trăn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.
Lục Trăn Trăn muốn lấy khoản tiền bồi thường của mình, cũng muốn khôi phục lại thanh danh cho cậu nhỏ.
Từ lúc trọng sinh, Lục Trăn Trăn đã tính toán đời này sẽ không tiếp tục chịu đựng.
Chỉ là, Lục Trăn Trăn có nguyên tắc của riêng mình, kỳ thật từ khi cô trở về cũng đã đào hố rồi, chỉ chờ xem mẹ kế có tự mình nhảy xuống hay không!
Chỉ là, chuyện này có liên quan gì với người khác?
Lục Trăn Trăn cúi đầu thêm tương ớt vào bánh rán, cũng không đáp lời.
Thanh niên xấu tính lại đột nhiên tiến đến bên tai cô nói:
“Ngu ngốc, lui một bước chính là cô thua, mẹ kế của cô vẫn sẽ luôn hại cô, sẽ luôn cướp đoạt tài sản của cô. Không phải ba cô để lại tiền bồi thường sao? Cô dứt khoát làm to chuyện này trong thôn, tìm người đức cao vọng trọng mà khóc nháp, vô luận như thế nào đều phải làm ngươi mẹ kế của cô nhè tiền ra! Thật sự không được, cô báo chuyện này với đài truyền hình, nháo đến mức mẹ kế của cô không sống nổi trong thôn!”
Hắn giống như ác ma dụ dỗ Lục Trăn Trăn. Vừa vặn lúc hắn nói chuyện, hơi thở vẫn luôn phun lên cổ Lục Trăn Trăn, Lục Trăn Trăn nhịn không được rụt cổ lại. Đẩy hắn qua một bên.
“Anh có thể tránh xa một chút được không?” Lục Trăn Trăn trừng hắn.
Thanh niên xấu tính nhìn bộ dạng dựng lông mao của cô, không tức giận ngược lại vui vẻ.
“U, tính tình cũng không nhỏ nha? Thế sao cô lại nhịn được bà mẹ kế kia?”
Lục Trăn Trăn rốt cuộc rán bánh xong, gói xong nhét vào trong tay của hắn, tốt nhất có thể trực tiếp lấp được cái miệng “cẩu” của hắn.
Bọn họ đang nói chuyện, một người phụ nữ nông thôn có gương mặt hiền từ, hốc mắt sâu đột nhiên chạy tới.
“Hai người đang làm gì? Trăn Trăn, không phải con trốn mẹ ở huyện thành yêu đương chứi? Mẹ nói mà sao con nhất quyết ở lại huyện thành không trở về nhà? Con gái mới bao lớn, như vậy không tốt đâu!”
Lưu quả phụ thật vất vả bắt được nhược điểm của Lục Trăn Trăn, sợ người khác không biết còn la lớn lên.
Trong lúc nhất thời, người đi ngang qua đều dừng bước, nhìn bọn họ. Đi phía sau Lưu quả phụ còn có trưởng thôn Từ gia thôn, Từ Hữu Điền. Từ Hữu Điền vừa nghe lời này của Lưu quả phụ, liền nhíu mày.