“Nói cho lão gia hỏa kia để làm gì? Ông ta chỉ biết tới công việc, kiếm tiền, tìm phụ nữ, đã sớm quên mất đứa con trai này rồi!” Thanh niên xấu tính nói xong nhắc bao hành lý xoay người đi, người trẻ tuổi còn lại cũng cõng túi du lịch theo sát phía sau.
Đi chưa được mấy bước, A Hiếu đột nhiên dừng bước chân.
“A, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên. Mặc kệ tôi nói cái gì, cuối cùng cậu vẫn sẽ nói cho lão nhân kia đúng không? Không có biện pháp, cậu đã bị lão mua chuộc rồi, thật đúng là vất vả cho cậu, đã phải làm bạn với tôi!
Hừ, lão nhân kia thật đúng là mất công mất sức nói cho tôi biết, trên thế giới này không có thứ gì mà tiền không mua được!” A Hiếu xấu tính lầm bầm lầu bầu như tự nói.
“A Hiếu, tôi không định nói! Lão gia tử thật sự chỉ muốn tôi đồng hành vợi cậu, chăm sóc cậu một chút, cũng không có ý khác!” Người thanh niên yếu đuối giải thích.
“Đúng không? Ngày mai, cậu không cần xuất hiện ở trước mặt tôi!” A Hiếu hiển nhiên không tin lời hắn nói.
“A!” Trong thanh âm người trẻ tuổi tràn ngập mất mát.
Đã từng là bạn tốt, thiệt tình đối xử, hiện tại rất khó nói là ai phản bội ai?
Lục Trăn Trăn thực mau đã đưa cậu nhỏ đến bệnh viện, sau đó liền chuẩn bị trở về nấu cơm, lại bị Từ Khải Chính ngăn cản.
“Trăn Trăn, hôm nay cháu mệt rồi, đừng nấu cơm nữa, chúng ta cùng đi nhà ăn bệnh viện ăn.”
Từ Khải Chính còn chưa nói xong, liền thấy Cao Minh mang theo mấy cái hộp cơm đi vào phòng bệnh.
“Chúng ta liên hoan, tôi mang cho ông một ít, cháu ngoại gái cũng có lộc ăn!” Cao Minh cười nói.
“Đúng đúng, tới sớm không bằng tới đúng lúc!” Từ Khải Chính tùy tay mở hộp cơm ra, trong hộp cơm xếp chỉnh tề đầy xương sườn, gan xào, canh cá và rau xào, đều còn nóng hổi. Căn bản là không giống đồ ăn liên hoan thuận tiện đóng gói về, ngược lại giống như cố ý mua cho bọn họ. “Tiểu Minh, vất vả!”
“Nào nha? Chính ca, chỉ có vài món ăn mà thôi!” Cao Minh nói xong gãi gãi đầu.
“Ông ăn sao? Ăn cùng đi? Nhiều đồ ăn như vậy, tôi với Trăn Trăn ăn không hết!”
“Tôi ăn rồi, Chính ca, tôi còn có việc phải làm, hôm nay đi trước đây!” Cao Minh thoái thác.
“Vậy thật đáng tiếc, kỳ thật, hôm nay tôi đặc biệt muốn uống chút rượu với ông!” Từ Khải Chính tiếc nuối nói.
“Uống rượu khi nào uống mà không được nha. Chính ca, mấy ngày nay ông phải thành thật chút đi, bằng không, cháu gái sẽ tức giận.” Cao Minh thừa dịp Lục Trăn Trăn đi múc nước, nhắc nhở Từ Khải Chính.
“Ha ha…… Cũng phải, về sau tôi còn phải uống ít đi! Lần trước uống rượu làm đứa nhỏ sợ hãi!”
“Như vậy, Chính ca, tôi đi trước!”
“Được.”
Cao Minh dặn dò Từ Khải Chính xong, liền rời phòng bệnh. Đi đến dưới lầu, hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía gian phòng bệnh của Từ Khải Chính.
Lúc này, Lục Trăn Trăn đã dọn xong bàn, ngồi ăn cờm cùng Từ Khải Chính.
Tuy rằng cách thật sự xa, Cao Minh lại có thể tưởng tượng ra, bữa cơm này Từ Khải Chính nhất định sẽ rất vui vẻ.
Mấy năm nay, Từ Khải Chính là người tàn nhẫn nhất trong bang bọn họ, đánh nhau như không muốn sống, vì tiền cái gì cũng đều dám làm.
Từ Khải Chính ở huyện thành có một biệt danh không lớn không nhỏ—— ma bài bạc, hắn luôn có thể thực thần kỳ mà dựa vào đánh bài kiếm được tiền. Bọn họ cũng từng suy đoán, Từ Khải Chính biết tính bài. Từ Khải Chính lại nói, là trời cao chiếu cố hắn.
“Tôi không có vận khí đó, không kiếm được tiền thì đứa nhỏ nhà tôi phải làm sao bây giờ?”
Cao Minh thực thích đi cùng Từ Khải Chính, mấy tên nhóc trong bang bọn họ cũng đều thích đi cùng Từ Khải Chính. Từ Khải Chính yêu tiền, nhưng không gây hại đến anh em.
Cao Minh nhớ rõ ở quán sủi cảo ngày đó, Từ Khải Chính thấy Hoàng Mao cầm dao nhỏ liền đẩy hắn ra. Cao Minh ngẫm lại đều nghĩ mà sợ, nếu không phải Lục Trăn Trăn dùng bình rượu ném rớt dao, có khả năng Từ Khải Chính thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Một người anh em tốt, bạn tốt như vậy, có thể về sau sẽ không tiếp tục cùng quậy với bang bọn họ nữa.
Nói không có tiếc nuối là không có khả năng.
Chỉ là, hôm nay, nhìn bộ dáng Từ Khải Chính đi tìm Lục Trăn Trăn, cơ hồ tất cả mọi người đều biết.
Đứa nhóc nhà Từ Khải Chính đã trưởng thành, cô bé sẽ không để Từ Khải Chính tiếp tục nháo cùng bọn họ!
Đã từng là anh em tốt, bọn họ lựa chọn yên lặng mà buông tay. Mặc kệ tương lai Từ Khải Chính làm cái gì, bọn họ đều sẽ chúc phúc cho hắn.
Lấy tiền thuốc men của Hoàng Mao chính là chuyện cuối cùng bọn h có thể làm cho Từ Khải Chính.