Trọng Sinh Em Gái Bán Bánh Rán Làm Lại Cuộc Đời

Chương 20: Bán Bánh Rán

Đậu Tử là người có đầu óc nhanh nhạy nhất trong đám bọn họ vừa thấy Từ Khải Chính như vậy, liền nhịn không được khuyên nhủ.

“Chính ca, anh đừng vội, cháu gái không phải đứa nhỏ hay gây chuyện, con bé rất biết suy nghĩ; không phải nói suông, nói chuyện làm việc đều nói có sách mách có chứng, còn suy nghĩ rất chu đáo, không dễ xảy ra chuyện. Huynh đệ trong bang đều rất coi trọng việc mua bán của con bé.”

“Mua bán? Con bé có thể bán cái gì?” Từ Khải Chính trừng to mắt nhìn về phía Cao Minh. Hắn giao phó cháu gái cho Cao Minh, Cao Minh lại cô phụ tín nhiệm của hắn.

Cao Minh vốn đang trốn ở góc phòng không lên tiếng. Lục Trăn Trăn nói cậu nhỏ cần tĩnh dưỡng, ngàn dặn dò vạn dặn dò kêu hắn không cần kể chuyện này cho Từ Khải Chính. Tới lúc này, hắn thật sự không có biện pháp tiếp tục che giấu.

“Chính ca, Lục Trăn Trăn bán bánh rán, ở ngay con đường bên cạnh nhà ga tỉnh, bán sáng sớm, chỉ bán ba bốn tiếng. Con bé đó cứng đầu, tính tình lại quật cường, tôi kiên quyết không cho con bé làm, con bé lại giận dỗi thật sự dám chạy đến tỉnh thành thì sao. Ít nhất ở huyện thành có huynh đệ chúng ta trông coi, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện!”

“Đúng đúng, Chính ca, ngày hôm qua chúng ta đều đi giúp đỡ cháu gái khai trương, nhưng mà bánh rán con bé làm thật sự rất ngon. Dựa vào tay nghề này con bé thật sự có khả năm kiếm được tiền!”

“Đúng vậy, nói không chừng cháu gái thật sự có thể tích cóp đủ tiền học phí! Tính tình con bé giống Chính ca, đã quyết định thì không ai ngăn cản được. Chính ca ngàn vạn lần đừng mắng con bé, bằng không hai ngươi lại cãi nhau!”

“Chính ca, thằng Hoàng Mao còn đang nợ tiền ông mà, ông yên tâm chúng ta không thể chịu thiệt! Đến lúc đó, cháu gái kiếm được bao nhiêu cũng không quan trọng, chúng ta để Hoàng Mao tới bổ sung!”

Các huynh đệ ngươi một lời ta một lời mà khuyên nhủ Từ Khải Chính. Đáng tiếc Từ Khải Chính rốt cuộc nghe không vào lời bọn họ nói, hắn đã hoàn toàn ngây người.

Từ ngày xảy ra chuyện, Lục Trăn Trăn đã quyết tâm không cho hắn tiếp tục sống như vậy. Nguyên bản Từ Khải Chính còn mang theo tâm lý có vài phần may mắn, hắn nhiều lắm là trước khi Lục Trăn Trăn đi học đại học thì thành thật một chút, chờ Lục Trăn Trăn đi học, hắn còn không phải muốn làm gì thì cứ làm sao?

Lại không nghĩ rằng Lục Trăn Trăn nói kéo hắn đi vào chính đạo không phải ý nghĩ kỳ lạ. Con bé kia đã nghiêm túc mà bắt đầu rồi.

Từ Khải Chính cơ hồ có thể đoán được ý tưởng của Lục Trăn Trăn. Một khi quán bánh rán kia thành công, Lục Trăn Trăn tuyệt đối sẽ lôi kéo hắn đi bán bánh rán!

Quán bánh rán cũng không có gì, dù sao mấy năm nay Từ Khải Chính đã sớm không biết xấu hổ. Chỉ là quán bánh rán có thể kiếm được mấy đồng? Có thể đủ tiền nuôi Lục Trăn Trăn học đại học hay không?

Lục Trăn Trăn nghĩ tới nghĩ lui, muốn kiếm tiền vẫn phải dựa vào tay nghề cũ —— quán bánh rán.

Đời trước, Lục Trăn Trăn 18 tuổi rời nhà đi về phía nam làm công, không tới hai năm xưởng quần áo liền đóng cửa.

Lục Trăn Trăn nghe người ta nói bày quán bánh rán có thể kiếm tiền, hạ quyết tâm liền mang theo chút tiền tiết kiệm còn lại đi Sơn Đông. Ở nơi đó học một lớp dạy làm bánh rán. Trải qua huấn luyện ngắn hạn, Lục Trăn Trăn lại ở địa phương xin làm thủ hạ cho một lão nhân có một quán bánh rán danh tiếng.

Vì để học được tay nghề làm bánh chính tông, Lục Trăn Trăn cũng không cần tiền công. Lục Trăn Trăn liềncắn răng tôi luyện ba tháng như vậy, cuối cùng lão nhân cho cô 3000 đồng tiền công, nói cô có thể xuất sư.

Về sau Lục Trăn Trăn liền mang theo mấy ngàn đồng tiền đi Bắc Kinh lang bạt. Quán bánh rán này cô vừa mở chính là mười năm, về sau, cô không chỉ dừng lại ở việc bán bánh rán truyền thống, còn sáng tạo thêm các loại bánh rán, bánh cuốn mới, còn đăng ký nhãn hiệu riêng.

Có thể nói nhà và xe của Lục Trăn Trăn đều đến từ bánh rán. Sau khi trọng sinh, Lục Trăn Trăn vẫn tính toán dựa vào bánh rán, cùng cậu nhỏ làm giàu.

Lục Trăn Trăn nghĩ kỹ rồi liền bắt đầu chuẩn bị. Công cụ của quán bánh rán cũng nhờ Cao Minh kiếm giúp cô.

Lục Trăn Trăn ở huyện thành đi bộ vài ngày, tìm được một địa điểm tương đối không tồi, chính là nhà ga nối huyện với tỉnh thành, mỗi buổi sáng hay ban đêm đều có một lượng người rất lớn, người buôn bán cũng không ít.

Đặc biệt là buổi tối, cơ hồ là toàn bộ đường cái đều đầy các loại quầy hàng, que nướng, bắp nướng, khoai tây nướng, còn có người bán lgà gói á sen, mùi thịt gói lá sen có thể truyền ra rất xa, không ngừng dụ dỗ những cái bụng đói của người qua đường kêu vang. Bánh rán của Lục Trăn Trăn cũng dựa vào mùi hương hấp dẫn khách hàng tới quầy ăn vặt, liền có vẻ khá thu hút.