Trọng Sinh Em Gái Bán Bánh Rán Làm Lại Cuộc Đời

Chương 13: Đối Sách

“Tôi thấy, kỳ thật Lục Tam Thủy như vậy cũng là xứng đáng! Lưu quả phụ vốn dĩ chính là mệnh khắc phu, hắn còn để mỡ heo che tâm, côi giày rách thành bảo bối mà cưới vào cửa. Còn không phải bị Lưu quả khắc chết Lục Tam Thủy rồi sao?”

“Aiz, chỉ là đáng tiếc, con bé Lục Trăn Trăn kia cũng bị Lưu quả phụ ảnh hưởng!”

Thôn dân ghé vào nhau buôn chuyện cũng không cấm kỵ điều gì, càng nói càng tà hồ.

Mấy năm trước, Lưu quả phụ hao tổn tâm cơ áp xuống lời đồn đãi, cứ như vậy lại bị người khác đào ra hết. Kết quả là, các thôn dân không ngừng nói bà ta khắc phu, còn nói bà ta không bị kiềm chế! Hình tượng “từ mẫu” Lưu quả phụ thật vất vả xây dựng cứ như vậy bị sụp xuống.

Bên kia, Lưu quả phụ từ lúc Lục Trăn Trăn rời đi, liền bắt đầu nghĩ đối sách.

Bà ta hiếu thắng cả đời, tuy rằng đọc sách ít, không có văn hóa, cũng không có lòng tự trọng. Nhưng đời này thứ Lưu quả phụ để ý nhất chính là thanh danh của mình, vô luận như thế nào bà ta cũng muốn bảo vệ trong sạch cho bản thân!

Lưu quả phụ cân nhắc một chút, bưng một mâm ngô ra cửa. Bà ta vốn định bịt miệng Vương thẩm trước, đáng tiếc Vương thẩm không ở nhà.

Lưu quả phụ suy nghĩ, chuyện bà tiêu tiền của Từ Khải Chính không chừng đã bị truyền ra ngoài. Vì thế, dứt khoát liền bưng bắp đi tìm Tam cô người thích buôn chuyện trong thôn.

Tam cô vừa thấy bà còn mang đồ tới, liền rất cao hứng. Hai người ghé vào nhau tâm sự.

“Trăn Trăn nhà tôi thi đại học xong, đầu óc liền hồ đồ, một hai phải ở cùng cậu nhỏ của mình! Cậu nhỏ con bé nọi bậy cái gì, con bé Trăn Trăn đều tin tưởng. Nháo đến bây giờ, làm như tôi làm mẹ kế rất bạc đãi con bé vậy. Bà chị, chị nói xem mấy năm nay tôi dễ dàng sao? Tôi không cho con bé ăn, hay là không tiêu tiền cho con bé? Đứa nhỏ này trưởng thành mà sao đầu óc không lớn cơ chứ!” Lưu quả phụ nói xong liền lau lau khóe mắt.

Tam cô vẻ mặt đồng tình mà an ủi một phen.

Lưu quả phụ vừa đi, trong thôn thực mau lại truyền ra chuyện Lục Trăn Trăn không lương tâm, cùng lời đồn đãi con bé đi theo cậu nhỏ học thói xấu.

Chỉ là, thôn dân rốt cuộc tin bên nào thì rất khó nói.

Ngay uổi tối hôm đó, Lục Trăn Trăn không về nhà, cũng không gọi điện thoại trở về.

Mười giờ tối Lưu quả phụ mang theo con trai đi tìm Lục Trăn Trăn khắp cả thôn.

Một cô gái lớn như Lục Trăn Trăn đã tối muộn còn không trở về nhà, vậy khẳng định là học hư rồi. Đứa trẻ hư hỏng về nhà đòi tiền, vậy không chừng đó là sự thật! Dù sao ngày thường Từ Khải Chính làm người không tốt, thường xuyên không trở về trong thôn.

Lưu quả phụ diễn khá tốt, kinh động toàn thôn, bà bắt đầu khóc lóc kể lể.

“Lục Trăn Trăn nhà tôi đến bây giờ còn chưa về nhà, con bé là một cô gái mười mấy tuổi có thể đi đâu chứ? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Lưu quả phụ bày ra tư thái mẹ hiền,giống như bà thật sự thực lo lắng cho Lục Trăn Trăn.

Vương thẩm bị làm ồn vốn dĩ đã không cao hứng, Lưu quả phụ gào to càng thêm bực mình. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, về sau Lục Trăn Trăn còn có thể gả chồng sao? Lưu quả phụ này cũng thật quá đáng!

“Ban ngày, Trăn Trăn không phải đã nói với bà sao? Từ Khải Chính nằm viện, Trăn Trăn khẳng định ở lại bệnh viện chăm sóc cậu nhỏ! Bà là người làm mẹ, sao không đi tới bệnh viện huyện thành từ sớm xem tình hình ra sao? Tối đến bà còn gào cái gì mà gào?” Vương thẩm huyện thành với Lưu quả phụ hoàn toàn không khách khí.

“Chị Vương, không phải chị cũng thấy sao? Trăn Trăn là đi theo một tên côn đồ về nhà đòi tiền! Tôi không muốn gây chuyện liền đem tất cả tiền trong nhà cho con bé. Nhưng mà Trăn Trăn đi cùng những người như vậy, sao tôi có thể yên tâm? Tối muôn thế này còn không trở về nhà, Trăn Trănsẽ không bị lừa chứ? Nếu con bé xảy ra chuyện gì, tôi làm sao dám nhìn mặt ba con bé?”

Lưu quả phụ nói xong lời này tự mình khóc trước. Bà vốn gầy còm, vừa khóc lên liền có vẻ đáng thương vô cùng. Hơn nữa, chính bà ta có bản lĩnh đúng lý hợp tình mà vặn vẹo sự thật, còn làm mọi người đứng ở phía mình.

Mấy năm nay, Lưu quả phụ thật là không dễ dàng, gả cho hai người đàn ông đều chết, về sau không còn người đàn ông nào dám cưới bà. Lưu quả phụ dứt khoát liền từ bỏ ý niệm gả chồng, xây dựng hình tượng mẹ hiền. Bà một mình chăm sóc ba đứa nhỏ, cẩn thận lại chu đáo, chưa từng thấy bà bạc đãi Lục Trăn Trăn.

Có một số người nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của Lưu quả phụ, thái độ cũng dao động.

Đúng lúc này, con trai thôn trưởng Từ Hữu Hòa nhịn không được mở miệng.