Cao Minh chạy nhanh tới đỡ hắn một phen. “Aiz, ông đừng nóng vội nha Chính ca. Ông cũng không biết, ông đưa cho Lưu quả phụ 8000 đồng, lúc này mới qua mấy ngày, bà ta đã tiêu hết 300 đồng rồi. Tiền học phí của cháu gái ông mà để trong tay Lưu quả phụ, chờ đến khi khai giảng, không chừng chỉ còn lại mấy đồng! Tiền ông cực cực khổ khổ tích cóp tất cả đều cho Lưu quả phụ dùng! Như vậy, còn không bằng trực tiếp đưa cho cháu gái ông cầm đi! Chính ca, ông yên tâm, đến lúc đó học phí không đủ, mấy huynh đệ chúng ta cùng nhau góp cho ông!”
“Lưu quả phụ cư nhiên dám tiêu tiền mồ hôi nước mắt của ông đây? Bà ta giỏi lắm! Chờ ông đây khỏe lại, nhất định đến tính sổ với bà ta!” Từ Khải Chính hừ lạnh một tiếng, lại nâng mí mắt lên, khóe mắt đuôi lông mày hắn mang theo một cỗ âm ngoan.
“Ai bảo ông không chịu nói rõ ràng với cháu gái ông chứ! Lưu quả phụ người này cũng ghê gớm, chia cách hai cậu cháu, không chừng đã tham của ông bao nhiêu tiền rồi! Chính ca ông dứt khoát nhân cơ hội này, đón cháu gái về ở cùng một chỗ! Dựa vào cái gì mà ông cực khổ nuôi cháu nhiều năm như vậy, thanh danh lại đều cho Lưu quả phụ chiếm? Chờ tương lai cháu gái ông có tiền đồ, lại đi hiếu thuận Lưu quả phụ, ông còn không buồn bực chết. Lưu quả phụ bà ta trừ bỏ biết nói ngoài miệng, biết giả ngu, còn biết làm cái gì chứ?” Cao Minh đưa chủ ý cho Từ Khải Chính.
“Không được, chuyện này khẳng định không được! Cháu gái tôi là sinh viên, sao có thể có ông cậu làm lau manh được? Những người như chúng ta không nên dính vào, hà tất làm mất mặt Lục Trăn Trăn!” Từ Khải Chính rũ mắt, mặt không biểu tình mà nói.
Vừa vặn lúc này, Lục Trăn Trăn đi vào phòng bệnh.
“Biết mình là lưu manh thì về sau cũng đừng lăn lộn nữa! Chờ tương lai cháu có công việc, sẽ hiếu thuận với cậu nhỏ thật tốt!”
“Chê cậu là lưu manh thì cô trốn xa một chút, đừng quan tâm tôi! Tôi không cần một đứa bé nhọc lòng vì tôi!”
Từ Khải Chính đối mặt với cô cháu gái Lục Trăn Trăn này vẫn luôn rất mâu thuẫn. Hắn đã hy vọng cùng Lục Trăn Trăn khôi phục lại tình cảm như thời niên thiếu, lại tự sa ngã mà muốn để Lục Trăn Trăn hoàn toàn rời xa hắn.
“Sao cháu có thể ghét bỏ cậu nhỏ chứ? Cậu không phải là cậu ruột của cháu sao?
Không có cậu Từ Khải Chính, trên thế giới này còn ai còn sẽ để ý Lục Trăn Trăn chết hay sống?
Ta Lục Trăn Trăn là cái gì chứ? Tất cả mọi người đều nói mệnh cháu không tốt, cố tình cậu vẫn coi cháu như bảo bối! Cậu nhỏ, cháu thật sự đáng để cậu hao phí nhiều năm tâm huyết như vậy sao? Cậu đã từ bỏ cả tương lai! Đến bây giờ chưa chắc cháu đã thi đậu đại học, nói không chừng ta về sau chỉ là tiểu thương bình thường! Như vậy cháu vẫn đáng giá để cậu đánh đổi như vậy sao?”
Lời này đã quanh quẩn trong lòng Lục Trăn Trăn rất nhiều năm, thẳng đến giờ khắc này cô rốt cuộc có thể nói ra miệng. Cô và cậu nhỏ vốn không nên ở chung như vậy! Cậu nhỏ cũng không cần phải vì cô mà từ bỏ tương lai.
Nếu hiện tại bắt đầu thay đổi, hết thảy vẫn chưa muộn đúng không?
Từ Khải Chính nhìn thấy Lục Trăn Trăn kích động, trong lòng thực hụt hẫng. Hắn muốn đứng lên, Lục Trăn Trăn chạy nhanh tới đỡ hắn không cho hắn cử động. Từ Khải Chính thuận thế cầm lấy tay cô, dùng sức mà vỗ vỗ.
“Cháu nói cho cậu biết, có phải trong thôn có thằng chết tiệt nào nói linh tinh hay không? Có phải thằng Lưu Căn Nhi kia khi dễ cháu hay không? Chờ cậu nhỏ ra viện, lập tức đi đánh chế.t bọn họ!” Hắn đã tận lực trấn an cháu gái. Nhưng hắn nói xong lại thấy Lục Trăn Trăn nhíu mày.
“Không ai nói bậy, cháu đã sớm biết tất cả. Đây là số mệnh của cháu!” Lục Trăn Trăn nói, liền sờ sờ thái dương bên trái của mình. Cái bớt kia tựa như dấu vết, trước sau đều khắc thật sâu vào linh hồn của cô.
Đời trước, cô dường như thật sự vẫn luôn khắc thân nhân, khắc bằng hữu, giống như ai đυ.ng tới cô đều sẽ xui xẻo!
Chính là có người lại không nghĩ như vậy.
“Tất cả đều là nói hươu nói vượn! Aiz, không nói nhảm với cháu nữa, lần trước không phải cậu đi tỉnh thành sao? Cố ý tìm một đại sư chuyên nghiệp hỏi rồi. Đại sư nói, cái vết bớt trên đầu cháu là trường giác, là mệnh đại phú đại quý, tương lai ai ở cùng cháu đều sẽ phát tài.
Nói nữa, còn không phải là một vết thai đốm sao, lại không lớn, tóc mai cháu đẻ dài thêm một tý thì người khác sẽ không nhìn thấy đâu. Cháu gái của cậu lại không xấu!” Từ Khải Chính vừa nói vừa sờ sờ đầu Lục Trăn Trăn, lại còn vuốt vuốt như vuốt đầu cún, còn vỗ vỗ.