Lục Trăn Trăn khóc lóc chạy đi tìm hắn, muốn hắn trở về học cấp ba……
Lục Trăn Trăn trộm mang theo xương sườn hâm thăm hắn, kết quả bị Lục Tam Thủy mắng tới phát khóc……
Lục Trăn Trăn hỏi cậu, “Cậu nhỏ có thể đừng tiếp tục sống như vậy được không?”
Từ Khải Chính trước sau đều trầm mặc, không có gì để nói.
Dần dần, Lục Trăn Trăn càng ngày càng thất vọng về hắn.
Khoảng cách giữa bọn họ cũng càng ngày càng xa, Lục Trăn Trăn thực buồn cười mà dùng phương thức trẻ con này để thay đổi hắn.
Từ Khải Chính lại dứt khoát tìm phòng ở trên huyện thành. Chỉ là không có việc gì sẽ về trong thôn đi bộ một vòng, nháo đến gà bay chó sủa. Hắn không ở trong thôn, trong thôn vẫn có đủ loại truyền thuyết đáng sợ về hắn.
Từ Khải Chính nghĩ, Lục Trăn Trăn chán ghét hắn thì cứ chán ghét đi, về sau Lục Trăn Trăn có tiền đồ, liền đi thành phố lớn giương cánh bay cao. Không nhận người cậu là hắn thì không nhận! Căn bản là hắn không để ý chuyện này.
Chờ đến lúc đó Lục Trăn Trăn vừa đi, hắn sẽ thu thập cả nhà Lưu quả phụ kia. Hắn cũng muốn nhìn xem, đến lúc đó Lưu quả phụ còn định dùng cái gì uy hϊếp hắn! Mấy năm nay, ăn bao nhiêu thứ của hắn đều phải nhổ ra! Từ Khải Chính lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không phải là nói chơi, hắn có rất nhiều biện pháp thu thập Lưu quả phụ.
Vốn dĩ kế hoạch của Từ Khải Chính rát tốt, hắn đã ẩn nhẫn rất nhiều năm, lại không nghĩ rằng vào phút cuối cùng, Lục Trăn Trăn lao tới chắn dao, chắn chai bia cho hắn.
Con bé không muốn hắn chết, con bé rốt cuộc vẫn để ý tới người cậu nhỏ lưu manh, học không giỏi như hắn!
Từ Khải Chính đột nhiên giác đầu choáng váng đến lợi hại, hắn không nghĩ ra mình nên đối đãi với Lục Trăn Trăn như thế nào.
Nguyên bản hắn cùng Lục Trăn Trăn giống như hai đầu chiến tuyến càng lúc càng xa. Nhưng mà trải qua lần này, hai bên lại dây dưa với nhau lần nữa, rối sắp thành cuộn len.
Cố tình, Từ Khải Chính cũng nói không nên câu đuổi Lục Trăn Trăn đi.
Lục Trăn Trăn liền an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở bên cạnh nhìn Từ Khải Chính. Dưới cái nhìn chăm chú như vậy, Từ Khải Chính ngược lại cảm thấy thực bực bội.
Hắn có cái gì đẹp? Có không phải chỉ bị thương một chút, con bé Lục Trăn Trăn này còn chưa nhanh đi nha! —— Từ Khải Chính nằm nghiêng ở trên giường bệnh, lông mày đều nhăn lại.
Thật vất vả tới lúc Lục Trăn Trăn đi mua cơm cho Từ Khải Chính, Từ Khải Chính vừa định bảo Cao Minh đưa cháu gái hắn về nhà, Cao Minh lại ngược lại mở miệng trước.
“Chính ca, tình huống của ông với cháu gái là sao? Ngày thường ông vì cháu ngoại gái liều mạng kiếm tiền, ông xảy ra chuyện làm cháu gái suýt phát điên! Đức bé kia tay nhỏ chân nhỏ cõng ông một đường chạy đến bệnh viện, còn không cho người khác cõng hộ. Tới bệnh viện, tay chân con bé cũng sắp gẫy luôn.
Thật vất vả, ông phẫu thuật thành công, ông cũng tỉnh lại rồi, ngược lại hai người lại không nói với nhau một câu? Này không nên nha? Rõ ràng hai người rất quan tâm lẫn nhau!”
Từ Khải Chính nghe nói là Lục Trăn Trăn cõng hắn tới bệnh viện, trong lòng nói một cái. Con bé Lục Trăn Trăn kia người chỉ có một xíu, sao có thẻ cõng nổi hắn chứ? Cố tình, hắn lại này sẽ loáng thoáng tưởng tượng ra hình ảnh Lục Trăn Trăn cõng hắn chạy bộ.
“Ông cho rằng ai cũng lắm mồm giống ông vậy sao? Tôi với cháu gái thích ở chung như vậy!” Từ Khải Chính trừng mắt nhìn Cao Minh một cái, khô cằn mà rống hắn.
“Này không phải vấn đề nối nhiều hay không! Rất nhiều thời điểm, ông không nói ra, ai biết ông làm cái gì? Cũng may cháu ngoại gái ông là người hiểu lý lẽ, bằng không mấy năm nay công sức của ông đều là công cốc! Hiện tại ông nên tâm bình khí hòa mà nói vài câu với cháu gái không phải được rồi sao? Làm gì phải mắng mỏ và làm căng với con bé như thế?” Cao Minh tận tình khuyên bảo Từ Khải Chính.
Từ Khải Chính lại bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn. “Lời này của ông là có ý tứ gì? Trăn Trăn biết cái gì?”
Hắn vừa hỏi liền nhịn không được muốn ngồi dậy, lại bởi vì đầu quá choáng không có thể thành công.
Cao Minh nhìn bộ dạng nóng nảy này của ông bạn, nhịn không thở dài một hơi.
“Chính ca, lời này vốn dĩ tôi không nên nói, nhưng tôi cảm thấy ông nên biết. Lục Trăn Trăn đã biết chuyện ông trả phí sinh hoạt và học phí mấy năm nay cho con bé. Vừa rồi con bé về nhà lấy lại 8000 đồng ông đưa cho Lưu quả phụ mấy hôm trước, lấy lại rồi! Nói là dùng trả tiền viện phí cho ông trước!”
“Cái gì? Lấy lại rồi? Con bé Lục Trăn Trăn này đang bày trò gì vậy? Cao Minh, ông mau chạy đi gọi Lục Trăn Trăn trở về cho tôi! Đó là tiền cho con bé vào đại học, sao lại sử dụng tùy tiện! Cùng lắm thì tôi không nằm viện nữa!” Từ Khải Chính vừa nghe động đến học phí, liền bật ngồi dậy.