Lục Trăn Trăn cũng một mình đi ra ngoài lang bạt từ nhỏ, cô cũng đã trải qua đủ loại chua xót. Cho nên, giờ phút này cô mới càng thêm hiểu cho tình cảnh của cậu nhỏ.
Đời trước, Lục Trăn Trăn dùng mười mấy năm thời gian, dựa vào sự tàn nhẫn mà lăn lộn. Hiện tại cô đã trở lại, cậu nhỏ cũng không có chết, không bằng cố gắng bắt đầu lại một lần nữa! Lúc này đây, cô muốn xây dựng lại sự nghiệp với cậu nhỏ!
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Trăn Trăn như có ngọn lửa lớn đang thiêu đốt. Lục Trăn Trăn cầm lấy tay cậu nhỏ, cả người đều trở nên ấm áp.
Chẳng qua, muốn thay đổi tình cảnh hiện tại, điều quan trọng nhất vẫn là tiền.
Cậu nhỏ nằm viện tốn tiền cũng không thể để Cao Minh cứ ứng ra tiền thuốc men ra suốt; sau khi sống lại vô luận như thế nào Lục Trăn Trăn cũng muốn hoàn thành giấc mộng đại học, học phí cũng là một khoản tiền; bất luận Lục Trăn Trăn muốn làm ăn mua bán lướn nhỏ gì cũng cần tiền đầu tư trước.
Mấu chốt nhất chính là, Lục Trăn Trăn muốn dùng ba tháng trước khai giảng sắp tới, chứng minh cho cậu nhỏ thấy, làm mua bán nhỏ cũng có thể kiếm rất nhiều tiền. Tiến tới sẽ thay đổi thái độ của cậu nhỏ với cuộc sống.
Đáng tiếc, hiện tại trên người Lục Trăn Trăn không có một đồng tiền nào.
Lục Trăn Trăn không ngừng hồi tưởng các sự việc xảy ra trong khoảng thời gian này, cô không biết cụ thể là khi nào có tiền đền bù, lại biết lúc này cậu nhỏ đã đưa tiền học phí cho mẹ kế.
Lục Trăn Trăn nhìn cậu nhỏ không có gì trở ngại, liền khẩn cầu Cao Minh cùng cô về nhà đi lấy tiền trước.
Cao Minh đương nhiên không đồng ý. “Cháu gái, cháu đừng nói giỡn với chú nữa, tiền Chính ca nằm viện chú đã ứng trước ra rồi. Chuyện tiền tính như thế nào, là chuyện giữa hai anh em bọn chú, đứa nhỏ như cháu cũng đừng nhớ thương!”
Cao Minh chỉ lớn hơn Lục Trăn Trăn 4 tuổi, nhưng đồng lứa với cậu nhỏ của cô, trực tiếp coi Lục Trăn Trăn trở thành tiểu bối của mình.
“Tôi nói rồi là lúc trước cậu tôi đưa số tiền đó cho mẹ kế tôi cầm, tôi muốn ứng cho trường hợp khẩn cấp! Bác sĩ không phải cũng nói, cậu tôi còn phải nằm viện quan sát, trong tay dù sao cũng phải có chút tiền chứ?” Lục Trăn Trăn nói xong liền giương mắt nhìn về phía Cao Minh.
Ngày thường Lục Trăn Trăn nhìn mấy đám côn đồ bọn họ đều luôn né tránh. Cô luôn thấy mấy việc không đàng hoàng của cậu thực phản cảm, cũng thực chán ghét mấy người bằng hữu côn đồ của cậu mình.
Chính là, lúc này đây, Cao Minh lại phát hiện Lục Trăn Trăn có một đôi mắt ngăm đen trong sáng. Đôi mắt trong trẻo sâu thẳm kia đang nhìn hắn, không có bất luận sự sợ hãi nào, ngược lại mang theo một loại cảm giác “tàn nhẫn” nói không nên lời. Không thể không nói, đôi mắt Lục Trăn Trăn rất giống Từ Khải Chính. Từ Khải Chính một khi đã quyết định, liền rất quyết đoán không ai có thể ngăn cản được.
Cao Minh đối mặt với Lục Trăn Trăn như vậy, bất tri bất giác liền có chút bối rối, hắn gãi gãi cái gáy.
“Cháu gái, sao cháu biết chuyện Chính ca đưa tiền cho mẹ kế cháu? Ai nói cho cháu biết?”
“Không ai nói cho tôi cả, tự tôi phát hiện.”
“Vậy cháu hẳn là cũng biết, số tiền đó Chính ca thật vất vả mới tích cóp được cho cháu học đại học.
Mỗi lần Chính ca nhắc tới chuyện cháu có thể thi đậu đại học, đều rất vui vẻ. Hắn coi chuyện cháu học đại học trở thành chuyện vinh quang nhất trong đời này của hắn. Nếu hắn biết cháu dùng số tiền đó cho việc khác, khẳng định sẽ tức giận!” Cao Minh nhìn Lục Trăn Trăn nói.
“Câu nhỏ của tôi đã bị thương thành như vậy, bác sĩ vừa mới nói cậu ấy bị chấn động não, còn có khả năng xuất hiện di chứng khác, yêu cầu nằm viện quan sát. Tiền lần này anh ứng trước, chẳng lẽ lần sau anh vẫn bỏ tiền? Dùng tiền của cậu nhỏ để chữa bệnh cho cậu ấy trước thì có sao?
Còn chuyện học phí tôi sẽ tự mình nghĩ cách! Chuyện này đến lúc đó tôi sẽ tự nói với cậu nhỏ. Thành tích cũng chưa có, thi đậu hay không còn chưa biết đâu!”
Thái độ Lục Trăn Trăn phi thường kiên quyết, cô đã hạ quyết tâm muốn lấy lại số tiền kia. Tới cuối cùng, Cao Minh thật sự không có biện pháp với Lục Trăn Trăn, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Cùng lắm đến lúc đó mấy anh em lại kiếm lại tiền học phí cho Lục Trăn Trăn! Cao Minh đột nhiên cảm thấy cô cháu gái Lục Trăn Trăn này cũng không tồi.
Còn chuyện Lục Trăn Trăn nói muốn tự mình kiếm tiền, Cao Minh lại hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Trên đường trở về lấy tiền, Cao Minh cưỡi xe đạp trở Lục Trăn Trăn. Cao Minh đạp xe nhanh như bay, một bên lái xe một bên còn nhịn không được lẩm bẩm hai câu giải tỏa bực tức.