Nó giống như không hiểu, chỉ ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Tần Lê Ca.
“Giá khởi điểm là 500 đô la.” Tần Lê Ca vươn tay, sức mạnh tâm trí hiện trên ngón tay, hắn nhẹ nhàng điểm lên đầu thứ kia.
Bóng người màu đỏ như máu biến mất trong nháy mắt, một luồng khí màu tím hiện ra, lơ lửng trên không trung một lúc rồi dần dần tan biến.
Tần Lê Ca ngẩng đầu, xoa hai đầu ngón tay vừa chạm vào thứ đó khi nãy.
“Cho nên nếu muốn nhìn thấy thân thể trần trụi của ta, tốt xấu gì cũng phải trả 500 đô la.” Hắn tiếc nuối nói: “Đừng lấy cớ là không có thực thể, lần sau gặp mặt nhớ trả tiền là được.”
Bên kia Ân Duyệt ngồi ở cửa phòng tắm, luôn cảm thấy bất an.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy róc rách, vài giây sau, tiếng nước bỗng dưng ngừng lại, giọng nói của Lâm Lị Lị run rẩy: “Ân, Ân Duyệt, em còn ở đó không?”
“Em đây.” Ân Duyệt tỉnh táo lại, vội vàng hô: “Chị yên tâm tắm đi.”
Lâm Lị Lị đáp lại, tiếng nước lại vang lên, một phút sau, tiếng nước lại ngừng.
Lâm Lị Lị: “Ừm, Ân Duyệt, em còn ở đó không?”
Ân Duyệt: “… Em vẫn còn ở đây, hay là em hát cho chị nghe một bài ha?”
Lâm Lị Lị nhanh chóng đồng ý, Ân Duyệt bất lực mỉm cười, nhẹ nhàng ngân nga bài đồng dao ấm áp.
Tiếng nước vẫn tiếp tục, nhưng lần này Lâm Lị Lị không dừng lại nữa, khoảng chừng năm phút sau, cô mở cửa đi ra.
Hai má cô ửng hồng, nhìn thấy Ân Duyệt thì cô xấu hổ cúi đầu: “Thật xin lỗi, chị có chút sợ, làm phiền em rồi.”
Ân Duyệt cảm thấy không có gì, cô bé cười nói: “Không sao, lần đầu đi làm nhiệm vụ em còn căng thẳng hơn chị nhiều.”
Lâm Lị Lị thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười, Ân Duyệt thấy cô rốt cục không còn sợ hãi nữa mới nói: “Vậy để em đi tắm, có chuyện gì thì gọi em nhé.”
Lâm Lị Lị nói: “Được.”
Ân Duyệt không nghĩ nhiều, từ trong tủ quần áo cầm một bộ quần áo nhỏ hơn rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Cô bé đang nhàn nhã ngâm nga một bài hát, vừa cởϊ qυầи áo xong mới mở vòi nước, chưa kịp tắm thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét: “A!”
Ân Duyệt giật mình, thậm chí chưa kịp mặc quần áo, liền quấn khăn tắm chạy ra ngoài.
Lâm Lị Lị ngã xuống đất, sợ hãi nhìn về phía tủ đầu giường, Ân Duyệt vội vàng chạy tới: “Sao vậy? Sao vậy? Chị không sao chứ?”
Lâm Lị Lị run rẩy chỉ tay: “Đó, đó là… Gián, gián!”
Ân Duyệt: “…”
Ân Duyệt hít một hơi sâu, không ngừng mỉm cười: “Được, để em gϊếŧ nó cho.”
Sau khi con gián lớn bị gϊếŧ, Ân Duyệt cuối cùng cũng có thể quay lại phòng tắm.
Lần này không có gì ngoài ý muốn xảy ra, khi Ân Duyệt từ phòng tắm đi ra, chỉ thấy Lâm Lị Lị đang nằm trên giường, dường như đang ngủ.
Ân Duyệt ngồi ở đầu giường, cẩn thận nhìn khuôn mặt của Lâm Lị Lị, thấy cô hình như đang ngủ rất ngon, cũng cảm thấy an tâm đôi chút.
Cô bé đứng dậy tắt đèn, nằm trên giường dần dần chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này không được yên bình cho lắm, cô bé dường như đã mơ rất nhiều nhưng lại không thể nhớ được gì cả. Cô bé chỉ nằm đó cho đến nửa đêm thì đột nhiên có tiếng động lớn từ ngoài cửa truyền đến.
Bùm!
Ân Duyệt lập tức ngồi dậy, cảnh giác cầm súng, đánh thức Lâm Lị Lị đang ngủ bên cạnh.
Lâm Lị Lị ngơ ngác thức dậy, dụi mắt nhìn Ân Duyệt: “Sao thế?”
Ân Duyệt làm động tác im lặng, ra hiệu cô yên lặng nghe âm thanh bên ngoài.
Ngoài cửa yên lặng một lúc, cửa phòng bọn họ đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cốc, cốc…
Dường như có ai đó đang gõ cửa phòng họ.
Lâm Lị Lị che miệng, hoảng sợ lùi về phía sau, Ân Duyệt nhìn chằm chằm cánh cửa, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận, bên ngoài dường như có thứ gì đó.”
Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, đồ vật từ bên ngoài thậm chí còn bắt đầu đập vào cửa, cửa phòng bọn họ đã không chịu nổi gánh nặng, phát ra tiếng cọt kẹt.
Ngay khi cửa phòng sắp bị phá vỡ, âm thanh đột nhiên dừng lại.
Trong phòng tĩnh lặng, Lâm Lị Lị không khỏi nghẹn ngào, Ân Duyệt nhìn cửa, cảm thấy có gì đó không đúng.
Thứ đó ở ngoài ồn ào như vậy mà không một ai ra ngoài kiểm tra sao?
Phải chăng là… sự im lặng bất chợt lúc này là do có người đã đi ra ngoài, thậm chí có thể còn đánh nhau ngoài cửa?
Nghĩ tới đây, Ân Duyệt cảm thấy có chút bất an.
Cô bé nắm chặt khẩu súng, nhớ lại những gì Tần Lê Ca nói, quái vật biển này chắc chắn không có cơ thể, bọn chúng chỉ biết dùng ảo ảnh mê hoặc bọn họ tự gϊếŧ lẫn nhau, cho nên nếu bây giờ cô bé đi ra ngoài xem xét tình hình, thì chắc sẽ không gặp nguy hiểm đâu nhỉ?
Bên ngoài đã yên tĩnh được một chút, Ân Duyệt càng nghĩ càng thấy bất an, cô bé quay đầu lại nói với Lâm Lị Lị: “Em ra ngoài xem chút.”
“Em đừng đi…” Lâm Lị Lị rụt vào đầu giường, khẩn trương nhìn cô bé: “Nếu xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Không được, em phải đi xem sao đã.” Ân Duyệt cũng rất khẩn trương, cô bé cắn môi, lau mồ hôi trên tay: “Nhỡ đâu người khác xảy ra chuyện gì thì sao?”
Lâm Lị Lị im lặng một lúc, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô rời khỏi giường: “Vậy chị, chị sẽ đi với em!”
Ân Duyệt bất ngờ quay sang nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt kiên định của cô, cô bé cũng không ngăn cản cô nữa, hai người thận trọng tới gần cánh cửa.
Ân Duyệt nắm tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra và qua khe hở hẹp nhìn ra ngoài.