Tôi Không Có Gì Ngoài Chỉ Số IQ

Chương 26

“Hả? Chị Thích Linh vẫn luôn tỉnh táo sao?” Ân Duyệt ngơ ngác.

“Không, tôi cũng bị mê hoặc.” Thích Linh bình tĩnh nói: “Nhưng tôi không nghĩ rằng khi hai tên thuyền viên tấn công, phản ứng của tôi còn nhanh hơn mọi người. Thế mà mọi người không làm gì hết, điều này thật vô lý, đã như vậy, tôi cũng không làm gì cả, để xem chuyện gì sẽ xảy ra.”

Trần Chấn Quân vừa mới tỉnh lại đã nghe thấy câu này: “…”

Cái này… Nói dễ nghe thì thông minh, nói khó nghe chính là quá lạnh lùng phải không? Nhìn đồng đội lần lượt chết trước mặt mà chỉ đứng như xem kịch thôi sao?

Ân Duyệt tiến lên vài bước, nắm lấy cánh tay đang chảy máu của Tần Lê Ca, chữa trị cho hắn, Tần Lê Ca nhìn xung quanh, nhận được ánh mắt của một số người mới và sự bối rối nhưng lại không dám hỏi của người cũ.

“… Vậy để tôi thuật lại cho mọi người nghe đã xảy ra chuyện gì.” Tần Lê Ca dựa vào tường, hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi lên: “Lúc đầu chúng ta đi theo hai thuyền viên đi tới trước cửa, ấn tượng của mọi người có phải vậy không?”

Mọi người đều gật đầu.

Tần Lê Ca suy nghĩ một lúc: “Tôi đoán ấn tượng của mọi người kết thúc là khi… Tommy chém Jack?”

Mọi người lại gật đầu.

“Hai thuyền viên này cũng không phải là thuyền viên thật, mà là một loại quái vật, dựa vào suy đoán lúc trước… tạm thời coi bọn chúng là quái vật biển. Bọn chúng có sức mạnh kỳ lạ và có thể mê hoặc người khác chỉ bằng một ánh nhìn.” Tần Lê Ca sờ trán nói: “Đây là sai lầm của tôi, không chú ý tới hình dạng của quái vật thay đổi như vậy, lại để chúng giăng bẫy đưa chúng ta tới đây.”

“Ý cậu là gì?” Trần Chấn Quân cau mày: “Ý cậu là ngay từ đầu chúng ta đã bị lừa sao? Hai con quái vật biển này chỉ ở đó để dụ chúng ta đến đây ư? Tại sao bọn chúng lại làm như vậy? Nếu đã thật sự muốn gϊếŧ chúng ta chẳng phải ở tầng ba không tốt hơn sao?”

“Chú nhìn xung quanh đi.” Tần Lê Ca nói: “Lúc này gần như toàn bộ khách đang tận hưởng ở khu vui chơi, chúng ta hiện tại đang đứng ở tầng bốn, chính là phòng của tất cả khách trên thuyền.”

Diệp Tĩnh Nhã hỏi: “Ý của cậu là, cho dù quái vật biển muốn gϊếŧ chúng ta cũng sẽ cố ý tránh người sao?”

“Suy đoán này tuy không chắc chắn, nhưng xác suất chính xác là rất cao.” Tần Lê Ca vỗ nhẹ tay Ân Duyệt, ra hiệu cho cô bé dừng trị liệu: “Còn nhớ chú hề trước đó không? Hắn ta cố ý làm cho tất cả khách mời nghĩ rằng buổi biểu diễn đã thành công, chỉ có chúng ta mới có thể phát hiện ra điều bất thường.”

Trần Chấn Quân bực bội gãi đầu: “Nói cách khác, trên thuyền này có rất nhiều quái vật biển mà không ai để ý? Vậy chúng ta nên làm gì đây?”

Tần Lê Ca vẫn rất bình tĩnh: “Những quái vật biển này có thể tạo ra ảo giác, người có tinh thần lực yếu sẽ bị chúng mê hoặc, nhưng cũng không phải là không có cách.”

“Cách gì cơ?” Ân Duyệt hỏi.

“Hai con quái vật biển vừa rồi không có cơ thể, không thể gây tổn thương về mặt vật lý cho chúng ta, ngoại trừ việc tạo ra ảo ảnh, những gì chúng có thể làm là lợi dụng thời điểm tinh thần của chúng ta mất đi, thâm nhập vào đầu óc, làm rối loạn tâm trí khiến cho chúng ta gϊếŧ hại lẫn nhau. Mọi người chỉ cần suy nghĩ nhiều hơn về tính hợp lý của mọi chuyện như Thích Linh chẳng hạn…” Tần Lê Ca liếc nhìn tay trái bị thương của mình, nhún vai: “Tôi cũng có thể bị thương ít hơn.”

Mọi người bị hắn nói không nên lời, Diệp Tĩnh Nhã suy nghĩ một chút, hỏi: “Nếu không có cơ thể, vậy tại sao trước đó chú hề có thể phi dao làm đả thương người được?”

“Là nhờ âm nhạc.” Tần Lê Ca và Thích Linh đồng thanh nói.

Tần Lê Ca nhìn Thích Linh một cái, ý bảo cô nói tiếp.

Thích Linh nói: “Lúc trước tôi đã nhận ra, sau khi Trần Thắng lên sân khấu, âm nhạc liền đổi thành giọng nữ. Có thể suy đoán hợp lý rằng giọng hát này có liên quan đến mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta, Siren, và nó có thể bổ sung sức mạnh cho quái vật biển, khiến bọn chúng có năng lực tạm thời sử dụng thực thể.”

Nghĩ kỹ thì sau khi con dao có hình chú hề bị gãy, giọng nữ liền ngừng lại.

Ân Duyệt nghe xong thì đau đầu, cô bé cố gắng tìm hiểu toàn bộ câu chuyện, hỏi: “Anh Tần, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Tần Lê Ca cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Ăn cơm, chuẩn bị đi ngủ.”

Mọi người: “???” Chờ một chút, sao thay đổi chủ đề nhanh vậy?

Tần Lê Ca thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, bình tĩnh nhướng mày: “Bữa tối sắp tới rồi, bữa trưa mọi người chưa ăn gì, không đói sao? Hiện tại đã xác nhận trong thời gian này, Siren tạm thời sẽ không tấn công chúng ta trước mặt khách, đồ ăn tất nhiên sẽ không có vấn đề.”

Tần Lê Ca không nhắc thì không sao, vừa nhắc tới, mọi người đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng.

Ọt ọt…

Không biết bụng ai bỗng kêu lên.

Mọi người nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, Lâm Lị Lị ôm bụng đói, vẻ mặt xấu hổ: “Xin, xin lỗi…”

Tần Lê Ca cười khẽ nói: “Chúng ta đi ăn thôi.”

Bọn họ trở lại tầng một, buổi tối không có tiệc gì, nhưng thị nữ đã sớm bày món ngon lên mấy chiếc bàn dài trên boong thuyền.

Bọn họ chọn một chỗ ngồi thoải mái và ăn một bữa ăn ngon, mới có cảm giác sống lại.

Từng đợt gió biển thổi qua, Tống Kiều quay người lại, nằm trên ghế sô pha, nhìn ra xa: “… Thật ra nơi này rất đẹp, nếu không có những thứ đó, nó thật sự là một kỳ nghỉ dưỡng.”