Thích Linh đứng bên cạnh cô, nhanh chóng đá cô ngã xuống đất và tránh một đòn tấn công khác.
Con dao hướng về phía Lý Vĩ, Lý Vĩ hoảng sợ, thấy mình không trốn được, liền đẩy Mẫn Ân đến trước mặt mình.
Mẫn Ân trực tiếp đối diện với con dao, thế nhưng cậu bé không hề sợ hãi, nét mặt còn có chút tò mò.
Diệp Tĩnh Nhã cách quá xa, chỉ có thể lo lắng hét lên: “Mau tránh ra! Đừng đứng đó!”
Tần Lê Ca gắt gao nhìn chằm chằm vào con dao, con dao trong mắt hắn biến thành vô số dư ảnh, những dư ảnh này đang chậm rãi tiếp cận cơ thể Mẫn Ân.
Sức mạnh tâm trí bị ép từ đầu ra, mạnh mẽ quấn chặt con dao đang vùng vẫy điên cuồng, buộc nó đứng yên giữa không trung.
Con dao giãy dụa giữa không trung, Diệp Tĩnh Nhã giơ súng lên nhắm ngay chú hề trên con dao, bắn vài phát!
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Con dao dần dần giãy dụa nhẹ lại.
“Nhanh lên! Tiêu diệt tên hề trên đó.” Diệp Tĩnh Nhã vội vàng hét lên.
Trần Chấn Quân lập tức bước tới, rút mặt dây chuyền hình cái chùy trên cổ ra, cái chùy trong tay ông ta đột nhiên lớn hơn, ông ta giơ cao cái chùy, đập mạnh vào con dao từ trên không xuống đất.
Chết tiệt!
Giọng nữ đột nhiên ngừng lại.
Con dao vỡ thành vô số mảnh trên mặt đất, vài mảnh bắn tới bên chân Tống Kiều, cô hoảng sợ lùi lại vài bước, vô tình dẫm phải chân người khác.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Tống Kiều vội vàng xin lỗi, “Tôi không cố ý, tôi…”
“A!” Người phụ nữ bị Tống Kiều dẫm đột nhiên hét lên: “Các người bị làm sao vậy hả?”
Tống Kiều lập tức quay đầu, chỉ thấy bàn của bọn họ tàn tạ không chịu nổi, cả bàn thức ăn đều bị lật đổ xuống đất.
Nhưng đó không phải vấn đề.
Cô ngây ngốc hỏi: “Cô, cô có thể nhìn thấy chúng tôi sao?”
Vô số ánh mắt của mọi người bị tiếng kêu hấp dẫn, đều nhìn về phía này, thị nữ thấy vậy vội vàng đi tới thu dọn, trong lúc dọn cô sờ vào vết máu vương vãi trên mặt đất, sững sờ trong chốc lát.
Tần Lê Ca lập tức tiến lên, quỳ xuống ngang tầm mắt thị nữ, mỉm cười với cô: “Cảm ơn cô, vừa rồi tôi làm đổ nước mận, tôi sẽ lau chùi ở đây, tránh cho mảnh thủy tinh làm cô bị thương.”
Mặt thị nữ đỏ bừng, cô ấp úng từ chối, lau chùi sàn nhà rồi nhanh chóng rời đi.
Thấy không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, những vị khách khác cũng dời tầm mắt, chú hề đã rời khỏi sân khấu, chỉ còn lại người dẫn chương trình phát biểu lời cuối cùng: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ đêm nay, hy vọng mấy ngày tới các vị sẽ có kỷ niệm đẹp nhất.”
Giờ ăn trưa kết thúc, một số khách mời đã bắt đầu di chuyển ra ngoài hội trường.
Lâm Lị Lị thở phào nhẹ nhõm, nhìn sàn nhà sáng bóng đã được lau chùi sạch sẽ: “Đã… Đã không sao rồi phải không?”
Trần Chấn Quân đột nhiên xoay người, túm lấy cổ áo Lý Vĩ, hung tợn nhìn cậu: “Thằng nhóc này! Tại sao cậu lại đẩy thằng bé chắn cho cậu? Cậu có còn là con người không!”
Mẫn Ân bên cạnh bị hành động của bọn họ làm cho giật mình, Diệp Tĩnh Nhã tưởng cậu bé sợ hãi, vẻ mặt nghiêm nghị xoa đầu cậu bé: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”
“Tôi, tôi không cố ý!” Lý Vĩ liều mạng vùng vẫy trong tay ông ta, âm thanh khàn khàn: “Trong tình huống như vậy, tôi có thể sẽ chết!”
Ân Duyệt tức giận nói: “Mạng của anh là mạng, mạng của người khác không phải là mạng à!”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Tần Lê Ca nói: “Mọi người cho rằng nơi này là nơi nào?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, liền nhìn xung quanh.
Có mấy vị khách đang tò mò nhìn qua bên này.
Bọn họ chỉ lo thực hiện nhiệm vụ của mình mà quên mất rằng những vị khách ở đây không khác gì những người bình thường ở thế giới thực.
Tần Lê Ca thấy bọn họ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mới nói: “Làm nhiệm vụ quan trọng hơn, đừng rước thêm chuyện phiền toái nữa. Nhân lúc trời còn sáng đi quanh đây xem có tìm được manh mối gì không.”
Trần Chấn Quân do dự một lát, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Vĩ rồi mới buông tay, Tần Lê Ca đã dẫn những người khác đi một đoạn xa ở phía trước, ông ta cũng vội vàng đuổi theo.
Du thuyền này có tổng cộng sáu tầng, tầng một và tầng hai là phòng tiệc và các tiện ích giải trí khác nhau, tầng ba và tầng bốn là phòng ngủ của thủy thủ đoàn và khách.
“Nói mới nhớ, phòng của chúng ta là phòng nào?” Ân Duyệt tò mò nhìn xung quanh, mỗi căn phòng đều đem lại cảm giác rất cao cấp.
“Gặp được thị nữ thì hỏi cô ấy thử.” Trần Chấn Quân nói: “Dù sao khắp nơi đều có thị nữ.”
Tần Lê Ca đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, Ân Duyệt không chú ý đυ.ng vào, đau đến đầu cô bé đầy sao: “Sao, sao vậy?.”
“Này, để tôi nói cho cậu biết!” Một thuyền viên nhuộm tóc đỏ đang đứng ở ngã rẽ, cúi đầu nói nhỏ với một thuyền viên khác: “Đêm qua tôi nhìn thấy Tiểu Tình bị gϊếŧ!”
“Cậu lại nữa à?” Thuyền viên tóc đen liếc mắt: “Tommy, cậu đừng nói dối tôi nữa, lần trước cậu nói Tiểu Ngữ đã chết, mọi người liền đi xem, người ta vẫn còn sống rất tốt, lần trước Tiểu Mễ cũng sống rất tốt, sao cậu cứ hai ba ngày lại đi nguyền rủa người khác là có ý gì?”
“Tôi thật sự không nói dối cậu!” Tommy thấy cậu không tin, nóng nảy: “Tôi thật sự đã tận mắt nhìn thấy tất cả! Jack, cậu phải tin tôi! Nếu cậu không tin, tôi dẫn cậu tới đó!”