Tần Lê Ca đang bắn dần dần dừng lại, hắn liếc nhìn Trần Chấn Quân một cái, chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt khẩu súng khác lên.
Trần Chấn Quân không kịp phát hiện đã mất đi hỗ trợ từ đồng đội, thiếu chút nữa đã bị zombie cắn một ngụm, lòng ông ta sợ hãi dùng gậy đánh chết zombie, hét to với Tần Lê Ca: “Tên nhóc nhà mi! Dừng tay lại không thể nói trước một tiếng sao!”
Tần Lê Ca nhàn nhã cúi đầu đổi băng đạn: “Mục tiêu đã qua, luyện lại đi.”
Trần Chấn Quân còn chưa kịp hiểu hắn đang nói gì thì viên đạn của Tần Lê Ca đã ghim vào mặt đất dưới chân ông ta, Trần Chấn Quân bị dọa thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, liên tục lùi vài bước.
Trần Chấn Quân: “Tần Lê Ca, cậu làm cái gì vậy!”
“Quá chậm.” Tần Lê Ca ghét bỏ nhìn ông ta: “Nhìn xem, bên phải chú lại có zombie đang đến đó.”
Trần Chấn Quân nhìn sang bên phải, còn chưa thấy thân ảnh của zombie thì một viên đạn lại rơi trúng vào bên phải ông ta, ông ta sợ tới mức liên tục lùi về bên trái: “Này này này, đây thật sự sẽ chết người đó!”
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!
Trần Chấn Quân: “… Đυ. má!”
Ân Duyệt dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Trần Chấn Quân vừa phải né zombie vừa phải luyện né đạn, Tần Lê Ca thấy cô bé nhìn chuyên chú như vậy, có ý tốt hỏi: “Nhóc cũng muốn luyện à?”
Ân Duyệt vội vàng dùng sức lắc đầu.
Tần Lê Ca đành phải từ bỏ trong tiếc nuối, tiếp tục huấn luyện phản xạ của Trần Chấn Quân, trong vòng 5 phút ngắn ngủi, Trần Chấn Quân đã chuyển từ la hét chửi bậy sang trình độ có thể phán đoán trước vị trí.
Dân gian có câu, con người bị cuộc đời ép phải ra ngoài, quả nhiên không sai.
Tần Lê Ca thấy việc huấn luyện gần như đã hoàn tất, nếu tiếp tục thì có lẽ sẽ thật sự xảy ra chuyện, hắn nhanh chóng nổ súng giải quyết nốt những con zombie còn lại.
Cả người Trần Chấn Quân vô lực ngã xuống đất, mệt đến mức không thể cử động nổi một ngón tay.
Tần Lê Ca liếc mắt nhìn ông ta, chậm rãi thu súng, nhẹ nhàng thổi khói đang bốc lên từ họng súng.
Từ góc độ của Trần Chấn Quân nhìn lên, chỉ nhìn được một đôi chân dài nghịch thiên cùng một khuôn mặt đẹp đến yêu nghiệt, ông ta cau mày, buộc miệng nói: “Vãi…” Tại sao trên đời lại có một người lớn lên hoàn mỹ được như thế này?
Tần Lê Ca chú ý đến ánh mắt của ông ta, hắn mỉm cười ngồi xổm xuống, dùng nòng súng nâng cằm Trần Chấn Quân lên: “Sao? Cuối cùng cũng nhận ra tôi đẹp đến mức nào rồi à?”
Trần Chấn Quân: “…” Không, bây giờ tôi chỉ muốn đánh cậu.
Trần Chấn Quân hiện giờ đang nằm dưới nòng súng, ông ta cũng không dám nói ra những lời này, chỉ có thể cứng ngắc nở một nụ cười: “Đúng đúng đúng, cậu đẹp nhất. Đại ca à, có thể để khẩu súng này cách xa tôi thêm một chút được không?”
Tần Lê Ca thu súng, nhún vai đứng lên, đi sang một bên.
Ân Duyệt vội vàng thò đầu qua, cố gắng đỡ Trần Chấn Quân đứng dậy, lại lo lắng nhìn về hướng Diệp Tĩnh Nhã đã rời đi: “Anh Tần, phải làm sao với chị Diệp bây giờ?”
“Cho cô ta đi đi.” Tần Lê Ca lười biếng xoay súng: “Người ngay cả nhiệm vụ mới còn không thích ứng được thì cũng không thể sống sót trong những nhiệm vụ sau được đâu.”
Nghe được lời nói vô cùng tàn nhẫn này, Ân Duyệt cau mày theo bản năng.
Trần Chấn Quân im lặng một lúc lâu, đặt tay lên xoa đầu Ân Duyệt, hỏi: “Vậy tiếp theo nên làm gì?”
“Còn 81 con zombie.” Tần Lê Ca nói: “Việc hai người cần làm là gϊếŧ hết 81 con zombie này, sau đó mới có thể trở về không gian.”
Trần Chấn Quân nhạy bén cảm giác được có điểm không đúng: “Hai người?”
“Đúng vậy, hai người.” Tần Lê Ca cười cười: “Không lẽ muốn tôi đi cùng à? Tôi còn có việc khác cần phải làm.”
“Anh Tần, anh định làm gì?” Ân Duyệt cẩn thận nắm lấy góc áo của Tần Lê Ca, ngẩng đầu hỏi hắn.
Tần Lê Ca ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Ân Duyệt, nhẹ nhàng chạm vào mũi cô bé: “Con nít con nôi, đừng hỏi nhiều như vậy.”
Trần Chấn Quân nói: “Nhưng còn tận 81 zombie, chỉ dựa vào hai người bọn tôi thì sao có thể, chúng ta…”
“Được rồi, giao 41 con cho tôi, hai người giải quyết 40 con bên đường, như vậy thì có thể chứ?” Tần Lê Ca nhướng mày: “Vừa rồi huấn luyện còn chưa đủ sao?”
Trần Chấn Quân do dự lúc lâu, vẫn không thấy yên tâm, định mở miệng lên tiếng thì ống tay áo đột nhiên bị kéo.
Ân Duyệt ngẩng đầu nhìn ông ta, cười tươi: “Chú Trần, chúng ta có thể làm được, không phải huấn luyện vừa rồi chú đã hoàn thành rất tốt sao?”
Dưới sự đe dọa tính mạng, đương nhiên phải tốt.
Trần Chấn Quân bất lực nghĩ, nhưng đứng trước nụ cười tin cậy của cô bé, ông ta không nỡ nói những lời này.
… Được rồi, tách ra thì tách.
Nhìn vẻ mặt của ông ta, Tần Lê Ca liền biết ông ta đã hạ quyết tâm, hắn dứt khoát xoay người: “Tôi đi đây.”
“Anh Tần, chú ý an toàn!” Ân Duyệt ở phía sau hét lớn.
Tần Lê Ca thản nhiên phất tay, đi mãi cho đến khi bọn họ không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa thì mới dừng lại.
Hắn nhắm mắt lại, bình tĩnh cảm nhận những biến hóa của bầu không khí xung quanh mình.
Hắn đã bỏ ra 1000 điểm để đổi lấy sức mạnh tâm trí, với sức mạnh này hắn có thể làm được rất nhiều chuyện, sau khi thăng cấp kỹ năng, thậm chí còn có thể điều khiển được đồ vật để tấn công và khống chế tâm trí của người khác.
Nhưng hiện tại cấp bậc kỹ năng của hắn còn quá thấp, chỉ có thể dùng nó để xoa dịu tinh thần hoặc nâng cao nhận thức về những chuyển động xung quanh.