Tôi Không Có Gì Ngoài Chỉ Số IQ

Chương 9

Tần Lê Ca cũng mặc kệ đằng sau có nắm chặt hay không, hắn mở cửa ra, đi vào một thế giới trắng xóa.

Sau khi ánh sáng biến mất, một thị trấn nhỏ rách nát lọt vào tầm mắt họ, những người có cơ thể không đầy đủ đang chậm rì rì đi trong thị trấn, nghe thấy động tĩnh thì lập tức nhìn sang.

Cả người Diệp Tĩnh Nhã run rẩy vì sợ hãi, cô nhịn không được nắm chặt ống tay áo Tần Lê Ca, giọng nói run run: “Zom… Zombie! Là zombie!”

Đôi mắt zombie không có tròng trắng, bên miệng còn sót lại một chút thịt và máu tươi, ngửi thấy mùi người thì phấn khích rống to, chạy nhanh về phía bên này.

Tốc độ chạy của chúng nhanh gấp hai, gấp ba lần người thường, chờ khi ba người tân binh lấy lại được ý thức thì ba con zombie đã dừng trước mặt bọn họ, há to miệng.

Ân Duyệt sợ hãi chỉ kịp hét một tiếng, ba con zombie đã lao về phía họ.

Đoàng đoàng đoàng!

Tần Lê Ca nhắm chuẩn bắn mấy phát súng vào đầu zombie, hắn thổi thổi họng súng đang nóng lên, túm lấy Diệp Tĩnh Nhã đang kéo tay hắn: “Tôi chỉ ngăn chặn lúc này thôi, không nghiêm túc thì sẽ chết.”

Ân Duyệt hoảng loạn nắm chặt lấy khẩu súng trong tay, trơ mắt nhìn hai con zombie lại lao về phía họ.

Trần Chấn Quân cắn răng, chịu đựng nỗi sợ hãi bắn mấy phát, lại chỉ bắn trúng cánh tay của zombie.

Âm thanh máy móc của hệ thống chậm chạp vang lên: “Nhiệm vụ mục tiêu: Gϊếŧ chết 100 zombie, người tham gia sẽ đạt được điểm khen thưởng là 2000 điểm.”

Hai con zombie gầm gừ lao vào bọn họ, Diệp Tĩnh Nhã run run bắn mấy phát súng vào chúng nó, nhưng không phát nào trúng đầu zombie.

Thân là người thường, ngày thường ở thế giới hiện thực căn bản không có cơ hội để bắn súng, hiện tại đột nhiên có được một khẩu súng, độ chính xác kém đến mức nhắm vào người cũng không được chứ đừng nói chi đến việc nhắm chuẩn vào đầu.

Tần Lê Ca đứng một bên lạnh lùng nhìn bọn họ, không hề có ý định đưa tay ra giúp đỡ, một con zombie đã nhào về phía Ân Duyệt.

Ân Duyệt hoảng loạn nhắm mắt lại: “Đừng ——”

“Aaa!” Trần Chấn Quân từ bên cạnh cầm lấy cây gậy gỗ, ông ta nhắm mắt không dám nhìn zombie, cả người lao về phía con zombie đang tiến lên muốn đánh lén Ân Duyệt.

Một gậy này của ông ta căn bản không chính xác, ngay cả cơ thể của zombie cũng không đánh trúng, nó nhe răng về phía ông ta, nháy mắt đã lao tới!

Ân Duyệt mở to hai mắt, không hề nghĩ ngợi đã xông lên phía trước: “Đừng! Chú Trần!”

Trần Chấn Quân bị đè dưới thân zombie, sợ hãi nhìn miệng của nó đang từng chút tới gần mình, cơ thể vô thức run lên bần bật.

Không nên cứu, ông ta không nên mềm lòng cứu con nhóc kia! Bây giờ ông ta bị vây vào khốn cảnh như vậy, có ai có thể cứu ông ta chứ!

Trần Chấn Quân tuyệt vọng nhắm mắt lại hét lớn, khi ông ta cho rằng bản thân phải chết thì bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng súng ——

Đoàng!

Viên đạn thẳng tắp xuyên qua đầu zombie, vỏ đạn va chạm với mặt đất phát ra tiếng leng keng, Trần Chấn Quân ngơ ngác trợn mắt, còn chưa kịp tỉnh lại trong niềm vui tìm được đường sống trong chỗ chết thì đã được Ân Duyệt đỡ lên.

Trên tay Ân Duyệt vẫn còn cầm khẩu súng, họng súng hơi bốc khói, rõ ràng đường đạn được bắn ra chính xác kia là do cô bé bắn ra.

“Chú Trần, chú không sao chứ?” Ân Duyệt hoảng loạn đảo tới đảo lui quanh người ông ta: “Vừa rồi viên đạn có trúng chú không? Chú không bị thương đó chứ?”

Vẻ mặt Trần Chấn Quân mộng bức nhìn cô bé cứng rắn này: “… Tôi không sao, vẫn còn tốt.”

Ân Duyệt nhẹ nhàng thở ra, bên kia lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ, hai người quay đầu lại, Diệp Tĩnh Nhã đã nằm trên đất điên cuồng giãy giụa, con zombie đang đè trên người cô lại hiện ra với một tư thế quỷ dị.

Hai người nhìn lên trên cái cổ cứng đờ của con zombie, chỉ thấy Tần Lê Ca không chút để ý nắm lấy cổ nó, con zombie đang liều mạng muốn đến gần Diệp Tĩnh Nhã thì lại bị hắn dùng tay siết chặt lại.

Tần Lê Ca dùng ánh mắt đầy ghét bỏ nhìn chằm chằm vào Diệp Tĩnh Nhã, hắn nhấc zombie lên ném sang một bên, đoàng một tiếng kết thúc sinh mệnh của nó.

Diệp Tĩnh Nhã vẫn nhắm chặt hai mắt mà la hét, gần như hoàn toàn không phát hiện nguy hiểm đã được loại bỏ, ngay cả Ân Duyệt cũng không nhìn được, cô bé ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai Diệp Tĩnh Nhã.

Diệp Tĩnh Nhã kêu lớn hơn nữa.

“… Cô Diệp.” Trần Chấn Quân có chút bất đắc dĩ: “Con zombie kia đã chết rồi.”

Diệp Tĩnh Nhã lập tức ngừng la hét, cô nhanh chóng ngồi dậy, vội vã nhìn xung quanh.

“Đừng nhìn, cô cho rằng la hét là có thể gϊếŧ chết được zombie sao?” Tần Lê Ca cong cong khóe miệng, vẻ mặt châm chọc.

Diệp Tĩnh Nhã trầm mặc một chút, chậm rãi đứng lên: “… Xin lỗi.”

Ân Duyệt nhìn hắn rồi lại nhìn Diệp Tĩnh Nhã, do dự kéo kéo góc áo Tần Lê Ca: “Anh Tần, chúng ta…”

“Grào!”

Một con quái vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mặt Ân Duyệt và Tần Lê Ca, nó há miệng, đôi mắt đỏ ngầu, ngồi xổm trên đất nhìn chằm chằm vào bọn họ, dường như đang đánh giá độ nguy hiểm của nhóm.

Ân Duyệt sợ tới mức không dám mở miệng, Tần Lê Ca lại bình thản nhướng mày, hắn đưa súng lên nhắm chuẩn ngay đầu con quái vật, bắn liên tục mấy phát.

Viên đạn bắn vào đầu con quái vật, lại bị lớp da kiên cố bên ngoài chắn lại, con quái vật nhìn Tần Lê Ca đang tấn công mình, hung hãn lào về phía hắn: “Grào!”