Qua 81 Nạn Mới Cưới Được Vợ

Chương 44

Thằng nhóc con tinh lực dư thừa, ý chí chiến đấu sục sôi lại mang một bầu nhiệt huyết lăn một vòng trước mặt Hoa Thanh Nguyệt lại không được hồi đáp thế là héo rũ mà rút lui.

Mặt Hoa Thanh Nguyệt hạ nhiệt độ rồi cô mới nhỏ giọng nói: “Toàn lời nói bậy.”

Cô mà gật đầu đồng ý thì chẳng phải giống như cô đang theo đuổi cái gì mà…… à, cưa sừng làm nghé à?

Hoa Thanh Nguyệt làm gì dám gật đầu!

Diệp Nhượng lại không nghĩ nhiều như thế, anh chỉ nhìn chằm chằm Hoa Thanh Nguyệt và rất muốn nói với cô rằng anh đang nghiêm túc!

Nhưng vừa mở miệng ra Diệp Nhượng lại đột nhiên cảm thấy lời mời vừa rồi của mình cũng không thể hiện sự nghiêm túc, ngược lại giống đang trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không lễ phép.

Thấy sắc mê đầu.

Đúng đúng! Chính là cái này!

Diệp Nhượng hắng giọng và cầm lấy tay Hoa Thanh Nguyệt sau đó quay mặt qua chỗ khác giả bộ làm học sinh trong sáng mà mở miệng nói: “Trước tiên không nghĩ tới cái này, lấy hẹn hò làm mục tiêu.”

Kế hoạch quốc gia lúc này chính là hẹn hò.

Nếu sức mạnh thần bí lại vô hình nào đó đã sáng tạo ra điều kiện hẹn hò ưu việt này cho bọn họ thì chẳng phải sẽ lãng phí nếu không dùng tốt ư?

Nhưng nói tới hẹn hò thì đầu óc Diệp Nhượng cũng không nghĩ ra được cái gì tốt. Anh chỉ nghĩ được mỗi việc đi chung con đường với Hoa Thanh Nguyệt trong trời mưa phùn kéo dài. Trên đường gặp một tiệm cơm không tồi thì đi vào ăn một bữa, ăn xong lại đi bộ.

Cũng may gần đó có cái công viên có thể giải cứu hai người trưởng thành không biết hẹn hò. Diệp Nhượng và Hoa Thanh Nguyệt sẽ tay nắm tay, rõ ràng trên người là đồng phục nhưng bộ dạng trông như vợ chồng già về hưu, tóc bạc trắng đang chỗng gậy đi trong ánh hoàng hôn.

Hoa Thanh Nguyệt đánh gãy ảo tưởng của anh: “Chúng ta đạp xe ngắm cảnh đi?”

Diệp Nhượng ngó qua, à là cái loại xe đạp đôi vừa đạp vừa ngắm cảnh. Cái này từng phổ biến nhưng hiện tại đã không còn được hoan nghênh nữa.

“Không ngờ ở đây cũng có đồ cổ này.” Diệp Nhượng than.

Hoa Thanh Nguyệt: “Đến đây đi.”

Diệp Nhượng do dự.

Hoa Thanh Nguyệt: “…… Chẳng lẽ anh không biết đi xe đạp à?”

Diệp Nhượng xấu hổ gật đầu rồi lại lắc đầu và giải thích: “Anh không rành lắm, chỉ có thể đạp xe đạp loại nhỏ, cái loại xòa chân là đứng vững ấy……”

Hoa Thanh Nguyệt: “……”

Cô móc anh chàng họ Diệp ngu ngốc này từ đâu ra vậy?

Hào quang nam thần vỡ đầy đất.

Nhưng nghĩ lại thì hào quang nữ thần của cô cũng còn gì nữa đâu, hai người cũng coi như cân xứng, thôi chắp vá tạm vậy!

Vì thế cô phóng lên xe và vỗ vỗ ghế sau giống như đó không phải xe đạp mà là Rolls-Royce bản giới hạn toàn cầu vậy.

“Lên đi!” Tổng giám đốc họ Hoa nào đó thuộc làu kịch bản tổng tài ngôn tình và rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội thể hiện, “Diệp tiểu thư, tôi mang em đi hóng gió!”

Diệp Nhượng: “Hoa tiên sinh, em đừng có nói linh tình, lời em và lời người thường khác nhau đó.”

Anh vừa ngồi lên là cả cái xe đã nặng trĩu. Hoa Thanh Nguyệt dùng sức bú sữa mà lung lay đạp, cuối cùng cái xe cũng vững vàng chạy.

Diệp Nhượng ngồi ở phía sau xòa một đôi chân dài giúp cô đạp, bộ dạng cực giống tên nhóc cấp ba chỉ biết ăn không ngồi rồi và yêu đương. Anh lười nhác nói: “Hoa tiên sinh, đậu phộng kìa, đậu phộng, Michelin…… Nguyệt Đoàn Tử, có muốn ăn kem không?”

Hoa Thanh Nguyệt: “Anh đúng là nhân tài.”

Hai người “đạp nhanh như sét đánh”, lúc đi qua cửa hàng nhỏ kia bốn cái chân đều xòa xuống, Diệp Nhượng đưa tiền nói: “Cho cháu hai que kem.”

Hoa Thanh Nguyệt: “Một que thôi, em còn phải đạp xe.”

Ông chủ cửa hàng thấy trẻ con bây giờ đúng là bị bệnh, ngày mưa còn đạp xe ngắm cảnh rồi ăn kem. Hơn nữa giờ này còn cõng cặp sách thì trăm phần trăm là trốn học ra chứ gì nữa!

Diệp Nhượng cầm một cây kem quay về bảo tọa xa hoa của mình và đưa cho Hoa Thanh Nguyệt cắn rồi mình mới ăn.

Hoa Thanh Nguyệt: “Anh còn muốn ăn cái gì khác mà học sinh thích không? Anh nói hết đi, hôm nay em bỏ tiền cho anh ăn chán thì thôi!”

Diệp Nhượng híp mắt ngồi ở ghế sau, hai chân đạp cho có sau đó đáp: “Chị cùng em đi chơi game đi.”

Hoa Thanh Nguyệt quay đầu: “A?”

Diệp Nhượng: “Chơi game.”

“Không phải cái này, là câu trước cơ.”

Diệp Nhượng há mồm cắn hết nửa cây kem sau đó gằn từng chữ một: “Chị Thanh Nguyệt.”

Hoa Thanh Nguyệt giơ ngón cái khen anh: “Diệp Nhượng, gọi hay lắm!”

Diệp Nhượng không nhịn được nữa, khóe miệng cong lên nở một nụ cười: “Thôi đừng thế nữa …… xưng hô này không thích hợp gọi ở nơi công cộng đâu.”

Nửa giây sau Hoa Thanh Nguyệt mới phản ứng lại và ngửa mặt lên trời cười to.

Chơi game cũng không có gì khó, Hoa Thanh Nguyệt chạy thẳng tới trung tâm thương mại lớn nhất ở chỗ này. Ở tầng cao nhất của nó có khu giải trí điện tử. (Truyện này của trang runghophach.com) Thậm chí trước khi chơi game hai người còn thương lượng và tới siêu thị mua một đống đồ ăn đẩy tới.

Lúc Diệp Nhượng muốn trả tiền thì Hoa Thanh Nguyệt dựng thẳng ngón trỏ lên lắc lắc: “No, đã nói rồi, để chị trả tiền.”

Diệp Nhượng lập tức khen trong vô thức: “Chị tốt nhất, yêu chị nhất.”

Nhân viên thu ngân nhìn bọn họ với ánh mắt nhìn hai kẻ bệnh hoạn cần người khác giám hộ.

Hai người trưởng thành đáng thương chưa từng được chơi điên cuồng thế này lúc thơ ấu vì vậy hiện tại bọn họ như cải lão hoàn đồng, muốn chơi một cách sảng khoái. Bọn họ nhập diễn đến hoàn toàn không lối thoát!

Diệp Nhượng và Hoa Thanh Nguyệt ngồi xuống chơi, điện thoại cũng không nghe. Hai người chơi tới mồ hôi đầm đìa, miệng ăn que cay, uống Coca, hoàn toàn phản nghịch.

Lúc Hoa Tê Vân tìm tới chỉ thấy mặt em gái dán hình xăm loại dùng một lần và đang cưỡi mô tô giả đua xe nhanh như chớp.

Thằng ngốc Diệp Nhượng kia cũng cưỡi mô tô giả ở bên cạnh đua ngựa. Bên cạnh hai đứa là một cái xe đẩy tràn đầy đồ ăn vặt và đồ uống cùng một đám học sinh vây quanh xem. Chỉ vài câu quen thuộc lũ nhóc kia đã tiện tay bốc đồ ăn trong xe ra ăn.

Hoa Tê Vân đỡ trán.

Hai kẻ này ngày thường quá bình thường nên lúc điên lên sẽ biến dị phải không?

Nhưng bọn họ đã diễn tới mức này thì……

Hoa Tê Vân lui ra ngoài, tới cửa lấy một cuốn tờ rơi quảng cáo rồi cuộn lại sau đó đi dạo tới phía sau đánh cho mỗi đứa một cái, không khác gì chủ nhiệm lớp.

“Trốn học!”

“Trốn học!”

“Yêu sớm!”

“Chơi game!”

Hoa Tê Vân: “Đứng lên ngay! Còn chơi nữa à! Ngốc cái gì hả? Đi!”

Hoa Thanh Nguyệt cười ha ha.

Hoa Tê Vân chỉ vào cô mà mắng: “Cười? Còn cười! Trở về anh tính sổ với em trước! Anh cũng gọi điện thoại gọi ba mẹ đến xem!”

Hoa Thanh Nguyệt vội vàng xị mặt.

Hoa Tê Vân kéo Diệp Nhượng xuống và mắng: “Thằng nhóc nhà ai đây? Hả? Còn dám thông đồng với em gái tôi hả? Cậu đã được trường học của chúng tôi đồng ý chưa? Cậu nhìn mình đi, quần áo thì quê mùa, không khác gì đồ lừa đảo. Cậu không sửa sang lại hình tượng cá nhân chỉ ỷ vào học tập tốt mà thông đồng bắt cóc em gái tôi hả? Sao nào? Thành tích tốt là có thể muốn làm gì thì làm hả?”

Diệp Nhượng: “……”

Anh vợ đang nói lời chân thật trong lòng đúng không?

Hoa Tê Vân dứt khoát nói xong luôn: “Cái đồ mắt cao hơn đầu, thiên hạ này có bao nhiêu người học tốt hơn cậu, còn biết điểm trang, vừa đẹp trai vừa có nhân phẩm nhưng cũng không lén lút đánh cướp em gái nhà người khác tới đây chung chạ đâu!”

Diệp Nhượng hoài nghi Hoa Tê Vân đang khen bản thân mình.

“Hai đứa đi theo anh!”

Hoa Thanh Nguyệt lôi kéo Diệp Nhượng đuổi theo.

Hoa Tê Vân xoay người: “Sao hả? Trong nhà có tiền à? Đồ đã mua đều không cần mang theo hả?”

Hoa Thanh Nguyệt vội vàng dùng khuỷu tay huých Diệp Nhượng thế là anh sửng sốt tháo ba lô Pikachu trên người xuống nhét đồ trong xe đẩy vào.

Hoa Tê Vân: “Ấy, đừng! Căng quá bị biến dạng cậu không đền nổi đâu! Đây là bản giới hạn đó!”

Diệp Nhượng đờ người: “A?”

Cái này mà cũng bản giới hạn á?

Hoa Tê Vân: “Cởi đồng phục của tôi ra ngay!”

Diệp Nhượng à một tiếng sau đó cởϊ áσ đồng phục ra đựng đồ ăn vặt rồi ngoan ngoãn theo anh vợ về nhà.

Hoa Tê Vân lái xe, Diệp Nhượng và Hoa Thanh Nguyệt ngồi ở hàng phía sau, trong lòng ngực là một đống đồ ăn vặt.

Hoa Tê Vân lải nhải mắng cả hai người.

“Xem hai kẻ đáng thương này đi, hồi nhỏ chưa được chơi bao giờ hả? Còn đi khu trò chơi điện tử nữa chứ, sao mà nhà quê thế không biết? Làm sao, hai cái đầu thông minh này không nghĩ ra được hạng mục hẹn hò nào lãng mạn hả?”

Hoa Thanh Nguyệt và Diệp Nhượng đều mệt.

Hai người đồng thời lăn ra ngủ.

Hoa Tê Vân vẫn đang lải nhải nhưng hiệu quả giống hệt giáo viên giảng bài ở tiết học đầu tiên buổi chiều, cực kỳ có ma lực thôi miên.

Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ Hoa Tê Vân quay đầu nhìn hai kẻ kia ai ngờ lại bị dọa ngây người. Ở ghế sau một trái một phải là hai đứa trẻ con đang ngủ ngon lành. Quần áo to rộng rũ xuống trên người hai đứa giống như đắp chăn.

Hoa Tê Vân: “…… Nguyệt Đoàn Tử?”

Diệp Nhượng là lần thứ hai thu nhỏ nhưng sao em gái cũng, sao lại cũng……

Hoa Tê Vân ngao một tiếng.

“Quá đáng yêu!!”

Anh vợ chỉ thấy tim mình nở hoa.

“A Nguyệt Đoàn Tử!” Hoa Tê Vân vui vẻ gọi, “A Nguyệt Đoàn Tử muốn đi chơi chỗ nào? Anh mang em đi chơi!!”

“A Nguyệt Đoàn Tử muốn ăn cái gì anh làm cho em!”

Mẹ bọn họ thân thể không tốt nên sau khi sinh anh cũng không có ý định sinh thêm con. Bà tránh thai nhiều năm bỗng nhiên có hôm nằm mộng thấy một bé gái đáng yêu cõng sọt tre nhỏ đứng ở cửa nhà vái lạy mình và hỏi: “Mẹ, chừng nào mới tới đón con về nhà thế?”

Vì thế lúc anh tám tuổi có thêm em gái.

A ba nói đây là đứa nhỏ thần ban cho bọn họ.

Hoa Thanh Nguyệt bé nhỏ xoa xoa đôi mắt và tỉnh lại. Cô mở đôi mắt to tròn và ngơ ngác nhìn anh mình.

Trên mặt anh trai cô tràn ngập tình thương của mẹ, miệng cười tủm tỉm nghiêng đầu: “Nguyệt Đoàn Tử của anh ~”

Diệp Nhượng cũng tỉnh lại. Đầu tiên anh sửng sốt sau đó nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt ở bên cạnh thế là anh hóa đá luôn.

Đương nhiên trong mắt anh vợ không có anh.

Hoa Tê Vân nhanh chóng lái xe về nhà và bế Hoa Thanh Nguyệt từ ghế sau lên vui vẻ nói: “Nguyệt Đoàn Tử của anh, hôm nay chúng ta ăn xương sườn nhé!”

Diệp Nhượng: “Này! Sao lại thế này?!”

Sao Hoa Thanh Nguyệt cũng thay đổi thế?

Hoa Thanh Nguyệt vẫn ngây ra.

Hoa Tê Vân lập tức biến sắc mặt và quay đầu nghiêm túc nói với Diệp Nhượng: “Không biết, tuần trước không phải cậu đã giải quyết việc này rồi sao?”

Diệp Nhượng: “…… Ế.”

Hoa Thanh Nguyệt lấy lại tinh thần sau đó líu lo nói: “Xong rồi, em mơ một giấc…… Mơ thấy em và Diệp Nhượng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ở trong mộng em đã than một câu thật tốt.”

Nếu Diệp Nhượng cùng cô lớn lên thì bọn họ sẽ ở bên nhau từ rất sớm đúng không?

Tiểu Diệp Nhượng chống cằm: “Quả nhiên vẫn là căn cứ theo ý thức của em.”

“Làm sao bây giờ?” Hoa Thanh Nguyệt hỏi.

Diệp Nhượng nói: “Cũng may dự án của anh đã xong, chúng ta có thể ngẫm lại xem giải quyết vấn đề này thế nào.”

Hoa Tê Vân bỏ Nguyệt Đoàn Tử xuống và lẩm bẩm: “Nhưng phải mua quần áo cho em trước.”

Diệp Nhượng ngẩng mặt nhắc nhở: “Thêm số nhiều đi, còn tôi nữa.”

Hoa Tê Vân: “À, quần áo mua cho cậu tuần trước không phải vẫn còn đó à? Cậu mặc đồ cũ cũng được, con nít con nôi mà còn đòi quần áo mới, quá lãng phí!”

Diệp Nhượng: “……”

Quả nhiên, anh vợ mãi là anh vợ, tuy biết em gái chỉ thu nhỏ lại một thời gian ngắn nhưng vẫn vung tay mua một đống quần áo trẻ em.

Trong lúc Diệp Nhượng hỗ trợ gấp quần áo thì Hoa Tê Vân cười tủm tỉm tết tóc cho em gái.

Diệp Nhượng nhìn Hoa Thanh Nguyệt, biểu tình ngơ ngác.

Hoa Thanh Nguyệt: “Diệp Nhượng, anh đang nhìn gì thế?”

“Anh chưa từng thấy em như thế này.” Diệp Nhượng nói, “Nhưng kỳ quái là tuy chưa thấy nhưng anh lại cảm giác em thế này rất quen thuộc, giống như hai ta từ nhỏ đã quen biết vậy……”

Trong ấn tượng của Diệp Nhượng thì Hoa Thanh Nguyệt hồi nhỏ chính là cây đậu giá đầu trọc, mặt sưng vác lại thích khóc.

Hôm nay nhìn thấy bộ dạng cô lúc năm tuổi thế là Diệp Nhượng cảm thấy rất quen.

Diệp Nhượng: “Hiện tại anh cho rằng……”

Anh cho rằng anh và Hoa Thanh Nguyệt không phải tình yêu sét đánh mà là người tình kiếp trước gặp lại nhau.