Qua 81 Nạn Mới Cưới Được Vợ

Chương 23: Làm gì có ai không thích gấu trúc chứ?

“A ba!”

Hoa Thanh Nguyệt nhào qua ôm lấy người cha vừa mới thức dậy của mình.

Gấu trúc họ Diệp nhân cơ hội ngẩng đầu, từ góc độ này anh trùng hợp thấy được nửa gương mặt hoàn mỹ của ông bố vợ tương lai.

Đúng, nửa gương mặt. Làm người, đặc biệt là người nghiên cứu khoa học thì đương nhiên yêu cầu nghiêm túc. Cha vợ bị mảnh vải che nửa khuôn mặt vậy tức là anh vẫn chưa thể nhìn thấy rõ cả mặt ông.

“A Nguyệt Đoàn Tử.” Cha vợ nhẹ nhàng vỗ vỗ đứa con gái vừa rúc vào lòng mình và khẽ cười nói, “A ba làm cá, con đã nếm thử chưa? A ba làm theo công thức của a thúc trại thứ sáu và nấu cho con đó.”

Hoa Thanh Nguyệt: “Hớ……”

Thực xin lỗi a ba, con không ăn mà là chó ăn.

Đúng vậy, con chó họ Diệp nào đó ăn mất rồi.

Cha vợ đại nhân: “Mùi vị thế nào? Sao không nói gì? Khó ăn hả?”

Hoa Thanh Nguyệt quay đầu nhìn về phía gấu trúc.

Gấu trúc họ Diệp không hiểu ý cô, anh còn tưởng cô muốn anh trả lời nên vội đáp: “Không, ăn rất ngon.”

Cha vợ đại nhân: “…… Ăn rất ngon?”

Không khí lập tức khẩn trương.

Diệp Nhượng đâu biết chỉ mới nói một câu đã đắc tội cha vợ.

Cha vợ đại nhân: “Là ai đang nói chuyện thế?”

Hoa Thanh Nguyệt hắng giọng giới thiệu: “Ba ba, đây là người con vẫn luôn muốn giới thiệu cho ba…… Diệp Nhượng. Anh ấy và con cùng tới đây là muốn gặp ba một lần.”

Cô ôm Diệp Nhượng ra khỏi sọt và giơ lên trước mặt Đại Vu.

Ai biết ông bố vợ này lại cực kỳ không phối hợp mà hừ lạnh một tiếng sau đó dứt khoát nói: “Không gặp.”

Hoa Thanh Nguyệt: “……”

Cô lại giới thiệu: “Anh ấy là nhân tài từ nước ngoài mà chú Phó mời về đóng góp cho việc nghiên cứu của quốc gia, là nhân vật cấp quốc bảo…… Khụ, nhưng hiện tại anh ấy gặp chút phiền toái, có liên quan tới Thương tộc chúng ta. Anh nói trên người Diệp Nhượng có báo nên anh ấy muốn nhờ ba hỗ trợ giải quyết.”

Cha vợ đại nhân: “Con nói lại xem cậu ta tên gì.”

“Diệp Nhượng.” Hoa Thanh Nguyệt trả lời.

“Diệp Nhượng.” Cha Hoa Thanh Nguyệt lặp lại một lần, “Hơi quen, nghe ngứa tai.”

Gấu trúc họ Diệp lập tức tự giới thiệu: “Chào chú, cháu là Diệp Nhượng. Cháu nghe Thanh Nguyệt nói chú là Đại Vu lợi hại nhất trong tộc nên muốn nhờ chú giúp cháu giải quyết phiền toái mình đang gặp phải.”

Hoa Thanh Nguyệt lập tức bịt miệng Diệp Nhượng. Tuy anh không nói gì sai nhưng nghe tới… có vẻ rất huỵch toẹt.

Quả nhiên cô nghe thấy tiếng cười nhẹ của cha mình. Đây chắc chắn không phải nụ cười lễ phép gì cho cam, nó là một nụ cười mang theo hàm ý, mà cái ý đó có vẻ không tốt lắm.

“Thanh Nguyệt…… nghe thân mật quá nhỉ.” Cha Hoa Thanh Nguyệt quả nhiên đặt chú ý tới xưng hô của anh và con gái mình, “Tự cao, tự đại……”

Diệp Nhượng giật giật lỗ tai gấu trúc.

Cha Hoa Thanh Nguyệt nâng tay lên: “Đã vậy thì để tôi xem cậu thế nào đã.”

Ông muốn xem là thằng nhóc nào lại có tên xuất hiện trong nhật ký con gái mình, thậm chí còn khiến con gái không ngại cực khổ đi tìm mình.

Cha Hoa Thanh Nguyệt chậm rãi giơ tay.

Gấu trúc họ Diệp nhìn chằm chằm ông, lỗ tai cũng cứng đờ, chờ mong ông tháo băng vải che mắt xuống.

Băng vải rơi xuống kéo theo tóc đen sáng bóng.

Đại Vu chậm rãi mở đôi mắt mang màu hổ phách ra.

Diệp Nhượng: “Ế!”

Trẻ quá! Quá trẻ!

Hai cái tai gấu trúc của anh vui sướиɠ run rẩy.

Anh em nhà họ Hoa giống cha mình khá nhiều, chẳng qua người cha trong truyền thuyết này trẻ hơn những gì anh em họ miêu tả nhiều.

Cha Hoa Thanh Nguyệt hơi nghiêng người dịu dàng nhìn con gái trước sau đó nâng tay xoa xoa đầu cô nói: “Nguyệt Đoàn Tử.”

Sau đó ông bố trẻ tuổi đẹp trai quên sầu kia mới cúi đầu nhìn con gấu trúc, đáy mắt dịu dàng nay toàn sương lạnh, run hết cả người: “Hử, gấu trúc à?”

Ông ấy vươn tay ấn mạnh lên đầu con gấu trúc: “Cậu là người muốn tôi giải quyết khó khăn giúp mình à?”

Rõ ràng ông ấy cũng không nói gì nhiều nhưng gấu trúc họ Diệp lại không tự chủ được mà chuyển hai tai về trạng thái phi cơ (là bộ dạng mấy con chó nó bè hai cái tai ra hai bên lúc sợ hoặc lúc cười á).

Thật không khoa học!

Sao anh có thể dễ dàng bị khí thế của ông ấy uy hϊếp thế nhỉ?! Tốt xấu gì anh cũng là người trải đời cơ mà!

Nhưng gấu trúc họ Diệp vừa nhìn thẳng vào mắt cha vợ là đã bị nghiền cho không dám nói thêm một câu nào.

“A ba đừng dọa anh ấy.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Anh ấy chính là Diệp Nhượng, tới nhờ ba ba giúp nhìn xem.”

Cha vợ vừa chuyển tầm mắt tới con gái một cái là ánh mắt lại lập tức dịu dàng như nước: “Nói với a ba xem có phải con đặt tên cho con gấu trúc này là Diệp Nhượng không?”

“A ba……” Hoa Thanh Nguyệt đỡ trán, “Đừng trêu con, đây chính là Diệp Nhượng. Anh ấy bị biến hóa qua nhiều hình thái động vật, tầm 6 tiếng lại biến hóa một lần.”

Diệp Nhượng chen vào một câu: “Sáu tiếng đồng hồ là thời gian biến đổi bình quân dưới tình huống Thanh Nguyệt không can thiệp. Nhưng theo cháu quan sát thì thời gian và hình thái biến hóa của mình có liên hệ chặt chẽ với ý thức của cô ấy.”

Cha Hoa Thanh Nguyệt chậm rãi đứng lên và nhắm mắt cười.

Hai mắt Hoa Thanh Nguyệt lập tức sáng ngời, cô cũng đứng lên giữ chặt tay cha mình hỏi: “A ba đã nhìn ra rồi à? Rốt cuộc là cái gì thế?”

Cha Hoa Thanh Nguyệt khẽ gật đầu nói: “Ba có một câu muốn hỏi cái vị quốc bảo này.”

Diệp Nhượng: “Chú cứ hỏi ạ.”

“Cậu từng tới Thương tộc à?”

“Đúng vậy, mười năm trước cháu từng theo cha mẹ tới đây khảo sát khảo cổ. Là vợ chú, mẹ của Thanh Nguyệt tiếp đãi cả đoàn. Khi đó cháu và Thanh Nguyệt quen nhau, sau đó cô ấy lên núi với cháu và gặp nguy hiểm, cũng là cháu cứu cô ấy.”

Nếu đã muốn nói thì phải nói rõ hết, đây là kinh nghiệm Diệp Nhượng tổng kết được sau bao lần hiểu lầm.

Hoa Thanh Nguyệt khẩn trương xoắn tay: “A ba, sao rồi? Là cái gì thế?”

Cha của Hoa Thanh Nguyệt nói: “Ngũ cảm của con người đều có giới hạn, nếu không thể mở rộng chúng thì con người khó mà hiểu thiên nhiên sâu hơn. Tự nhiên mang theo trí tuệ rộng lớn, muốn hiểu nó nhất định phải cố gắng ‘nhìn’ nó thật nhiều. Ba dựa theo vu chú truyền lại ngàn năm của Thương tộc mà luyện ngũ cảm hơn 20 năm cuối cùng cũng mở rộng được phạm vi nhìn của đôi mắt này.”

Ông ấy chậm rãi xoay người nhìn về phía con gấu trúc.

“Mỗi người đều có cái nhìn khác biệt với mỗi sự vật khác nhau. Thế nên mối quan tâm và thứ mọi người xem nhẹ đều khác biệt.”

Diệp Nhượng: “Cháu biết.”

Cho nên đây là lời dạo đầu của chú hả? Không hổ là tộc trưởng, nói chuyện trước sau đều là giọng điệu của lãnh đạo.

“Tôi không chỉ nói tới luyện tập hai mắt mà còn có luyện tập hai tai.” Cha Hoa Thanh Nguyệt nhẹ duỗi tay đặt bên tai nói, “Chỉ cần cậu phát ra âm thanh là tôi có thể nghe được rất nhiều thứ. Ví dụ như…… bây giờ cậu đang mất kiên nhẫn.”

Hoa Thanh Nguyệt dùng khuỷu tay chạm vào con gấu trúc và chớp mắt ý bảo anh nghiêm túc hơn một chút.

Diệp Nhượng: “……”

“Tiếng hít thở của cậu cho tôi biết cậu rất bất đắc dĩ.”

Diệp Nhượng nín thở.

Cha của Hoa Thanh Nguyệt mặc một cái áo dài của Thương tộc và lấy ra một cuốn sổ nhỏ ố vàng. Cuốn vở này nhìn có vẻ cũ, ông ấy mở nó ra và nói: “Tôi đã biết vì sao cậu lại không ngừng biến hóa, cũng biết phải giải trừ biến hóa này thế nào. Nhưng trước đó tôi cần hỏi cậu mấy câu hỏi.”

Chú vẫn luôn hỏi nãy giờ còn gì.

Diệp Nhượng nghĩ thầm.

Cha Hoa Thanh Nguyệt ngước mắt, tay đặt lên đầu anh và nhìn từ trên cao xuống hỏi: “Cậu và con gái tôi có quan hệ gì.”

Hoa Thanh Nguyệt muốn trả lời nhưng cha cô lại nghiêng đầu nói: “Ba đang hỏi cậu ta, Nguyệt Đoàn Tử không được trả lời.”

Hoa Thanh Nguyệt đành phải nhún vai và từ bỏ ý định hỗ trợ.

Diệp Nhượng thành thật nói: “Cháu là người theo đuổi con gái chú, cháu rất thành tâm và hy vọng cùng cô ấy vượt qua quãng đời còn lại.”

“Cũng coi như thành thật.” Cha của Hoa Thanh Nguyệt khẽ gật đầu nhưng ánh mắt lại không hề lơi lỏng.

“Lần này cậu tới là muốn mời tôi giúp cậu giải quyết khó khăn à?”

“Không sai.”

“Là khó khăn gì?”

Câu hỏi này hơi kỳ quái, nhưng Diệp Nhượng vẫn trả lời: “Vì một nguyên nhân nào đó mà cháu mới biến đổi liên tục, và vì không biết nhân kia là gì nên việc giải quyết cũng thật khó khăn.”

“Biểu hiện cụ thể là gì?” Cha vợ lại hỏi tiếp.

Hả? Biểu hiện.

Diệp Nhượng không muốn trả lời nhưng lại không thể không trả lời, vì thế anh nói từ chó tới gấu trúc, miêu tả chi tiết cho cha vợ: “…… Chính là biến hóa như thế.”

Cha vợ cười nhẹ.

Tai gấu trúc họ Diệp dính sát vào da đầu, không dám nâng lên.

Hớ, chú cứ cười nhạo đi, cứ cười nhạo đi, dù sao da mặt mũi của cháu cũng sớm nát rồi.

“Cậu muốn cầu tôi chữa khỏi chứng biến hóa này ư?”

“Không sai.” Diệp Nhượng nói, “Phiền chú, cảm ơn.”

“Chỉ thế thôi à?”

“…… Không sai.” Diệp Nhượng do dự một lát, vốn anh muốn nói thuận tiện cháu muốn cầu hôn con gái chú nhưng bản thân mình lúc này chỉ là con gấu trúc, hình tượng thê thảm, vừa bắt đầu đã bất lợi, không thể để lại ấn tượng tốt đẹp cho cha vợ nên anh không muốn “Dậu đổ bìm leo”.

“Được, một khi đã vậy thì tôi sẽ giúp cậu giải quyết biến hóa trên người cậu mấy ngày nay.”

Cha vợ thu tay lại.

Trong nháy mắt ấy Diệp Nhượng cảm thấy có cơn gió cực nhẹ thổi qua đầu mình, vạt áo in hình sao trời của cha Hoa Thanh Nguyệt cũng bị cơn gió này thổi nên hơi lay động, theo đó là vật đổi sao dời.

Hoa Thanh Nguyệt hỏi: “A ba, rốt cuộc là nguyên nhân gì thế?”

“Sơn Thần đùa dai thôi.” Cha của Hoa Thanh Nguyệt nói, “Đôi mắt cậu ta không nhìn thấy núi lớn. Diệp Nhượng…… lần đầu tiên cậu tới Thương tộc, lúc ở trong núi rừng cậu có từng có ý tưởng của động vật vô tri hay không?”

Diệp Nhượng nghĩ nghĩ rồi nói: “Cháu quên mất rồi.”

“Cậu đã quên mất nhưng Sơn Thần lại nghe được.” Cha Hoa Thanh Nguyệt nói, “Chờ cậu lại bước lên mảnh đất này thì nó sẽ dùng cách thức của mình để cậu nếm thử trí tuệ của tự nhiên.”

“……” Diệp Nhượng dùng móng vuốt xoa xoa quầng thâm trên mắt, mặt mang vẻ hồ nghi.

Phải không? Nhưng trước khi anh theo Hoa Thanh Nguyệt vào Thương tộc đã biến thành chó rồi mà.

So với lời giải thích của Hoa Thanh Nguyệt thì anh càng tin tưởng vào phán đoán của mình hơn. Anh tin rằng sự biến hóa của mình có liên quan tới Hoa Thanh Nguyệt.

“Chú chắc chắn sao?” Diệp Nhượng hỏi ra tiếng.

Cha của Hoa Thanh Nguyệt hơi mỉm cười nói: “Ngày mai vào lúc mặt trời mọc tôi sẽ kết thúc trò đùa dai của núi lớn viết trên người cậu.”

“Vậy cháu phải làm gì?” Diệp Nhượng dò hỏi cách trị liệu.

Bác sĩ chủ trị hẳn là phải đưa ra phương pháp cho người bệnh xem chứ.

Cha của Hoa Thanh Nguyệt mỉm cười trả lời: “Đến chủ trại rồi cậu phải hào phóng thừa nhận mình là ai, dùng tư cách con người mà sinh hoạt ở núi rừng này một ngày, tận đến khi mặt trời lặn.”

Diệp Nhượng: “……”

Không được, càng ngày càng không đáng tin cậy. Cha của Hoa Thanh Nguyệt không phải loại thầy bói ỷ vào bộ mặt để hãm hại lừa gạt nhân dân vô tri đấy chứ?

Diệp Nhượng nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt lại thấy cô cũng mang theo vẻ hoài nghi giống mình.

“A ba, thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?”

“Cũng không đơn giản.” Cha của Hoa Thanh Nguyệt chậm rãi nói tiếp, “Trong một ngày đó cậu phải khiến mọi người nhìn thấy mình đều phải gọi tên cậu chứ không phải gọi con…… gấu trúc.”

Vâng, từ góc nào đó thì logic này hình như trôi chảy hơn.

Diệp Nhượng tự hỏi: sự công nhận của đồng loại thì cậu hiểu nhưng đồng loại của cậu là con người.

Đạo lý này hình như cậu đã gặp ở nơi nào đó rồi.

Cha của Hoa Thanh Nguyệt nói: “Con người đứng đầu vạn linh, trong truyền thuyết động vật sẽ tu trí tuệ trước rồi mới có hình. Kẻ có trí sẽ biến thành hình người sau đó tìm kiếm cơ hội hỏi con người ta là cái gì? (Truyện này của trang runghophach.com) Nếu có người coi hắn là người vậy hắn có thể thoát khỏi hình thú và tu thành hình người. Đạo lý thành tinh này cũng giống trường hợp của cậu.”

A! Chính là cái này!

Diệp Nhượng gật đầu.

“Chúc cậu may mắn, càng là loại động vật được con người hoan nghênh thì càng không dễ được gọi là người.” Cha của Hoa Thanh Nguyệt nói, “Gấu trúc…… có ai không thích đâu? Nhưng Diệp Nhượng lại có mấy người thích đây?”

Diệp Nhượng: “???” Cái này thì quá đáng rồi nhé!

“Cậu phải khiến bọn họ thích mình vì cậu là Diệp Nhượng, có như thế cậu mới có thể quay về làm Diệp Nhượng.” Cha của Hoa Thanh Nguyệt buồn bã nói, “Nếu bọn họ thích Diệp Nhượng bởi vì cậu là con gấu trúc, vậy cậu vẫn sẽ là gấu trúc. Logic này tôi nghĩ cậu hiểu.”

Diệp Nhượng thở sâu và chậm rãi phun ra một câu: “Cháu đã hiểu.”

“Nhớ kỹ, trước khi mặt trời lặn.” Cha của Hoa Thanh Nguyệt dùng tiếng nói xa xăm mà dặn, “Nếu không, tôi cũng khó mà cứu cậu.”

Gấu trúc họ Diệp: “Cháu đã nhớ kỹ ạ!”

“Còn nữa……” Cha Hoa Thanh Nguyệt ưu nhã đứng dậy nhặt cái sọt tre kia lên và vung tay ném nó đi.

Sọt tre đập vào tường thế là tan tành.

“Tự mình có chân thì tự mình đi đi.”

Lỗ tai của gấu trúc họ Diệp lại trở về trạng thái máy bay. Anh nào phải gấu, anh rõ ràng là một con mèo nhỏ bé yếu ớt mà!

------oOo------