Ngày hôm sau, ở trường quay.
Tiêu Như tựa cằm hỏi tôi: “Cậu có muốn hẹn hò với anh ấy không?”
Tôi tìm lại một bức ảnh.
Mấy ngày trước khi đang quay phim, tôi đi ngang qua sân tennis thì tình cờ gặp Quý Trạch Xuyên ở đó.
Trên sân có rất nhiều người, nhưng ngay từ đầu cô chỉ nhìn thấy anh.
Ánh nắng chói chang, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, trên tay anh cầm vợt, vẻ mặt rất tập trung.
Tôi không kìm được, lấy điện thoại ra và lén chụp ảnh.
Tôi phóng to bức ảnh lên, bức ảnh không quá rõ nét nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra được những đường cơ săn chắc trên cánh tay của anh.
Tiêu Như ho khan: “ Thực ra thì tớ thích nhìn cơ bụng hơn.”
“....” Tôi chỉ vào chiếc găng bảo vệ trên tay của anh ấy và nói: “ Tối qua khi ngồi xem lại tấm ảnh này thì tớ mới phát hiện ra cái găng bảo vệ cổ tay đó, là cái trước kia tớ đã tặng cho anh ấy.”
Chiếc găng bảo vệ nhìn hơi cũ một chút nhưng đã được giặt rất sạch sẽ, chứng tỏ anh vẫn giữ chúng rất cẩn thận.
“Không phải chứ. Anh ấy vẫn còn giữ sao?”
“Còn cậu, chụp lén anh ấy thì thôi đi, không có chuyện gì làm thì lấy ảnh ra phóng to lên, đúng là nữ chính yêu thầm mà, đồ không có tiền đồ.”
Hai má tôi nóng bừng lên, thừa nhận: “Chỉ là..... tớ vẫn còn thích anh ấy.”
Tiêu Như chạm vào cánh tay của tôi: “ Cho nên là ý, cậu đi tham gia chương trình hẹn hò kia với anh ấy đi, một công đôi việc, vừa có thể hẹn hò công khai với anh ấy, vừa có thể đập tan tin đồn luôn.”
Nội dung của chương trình là hẹn hò trong một ngày.
Ngày này, các khách mời nổi tiếng tham gia chương trình sẽ hẹn hò như những cặp đôi.
Có thể lựa chọn đi ăn, đi mua sắm, xem phim hoặc đi khu vui chơi cùng nhau.
Và cách tôi lựa chọn hẹn hò là cùng nhau làm thêm giờ.
Bởi vì gần đây tôi bận quay phim nên phần kịch bản của bộ tiểu thuyết kia đang bị chậm tiến độ.
Quý Trạch Xuyên nói, mạng trong nhà anh rất mạnh, hơn nữa nơi đó cũng rất rộng, có thể lựa chọn đó là địa điểm hẹn hò.
Không có người dẫn chương trình, tổ chương trình giới thiệu ngắn gọn cho chúng tôi kèm phụ đề.
Tôi là diễn viên, Quý Trạch Xuyên là khách mời nam ngoài ngành.
Cư dân mạng quả thực giống như Sherlock Holmes.
Không cần giải thích làm gì.
Tôi lấy ipad ra, ngồi ở bàn ăn, bắt đầu viết kịch bản.
Quý Trạch Xuyên pha một tách cà phê rồi đưa cho tôi.
Tôi định thần lại, ngay lập tức ngồi thẳng dậy và cảnh giác nhìn về phía anh.
Anh ấy bắt gặp ánh mắt của tôi rồi lùi lại một bước.
“Tôi bị cận thị nên lúc nãy không nhìn thấy gì cả.”
Nói xong anh ngồi xuống rồi đeo kính lên.
Bật máy tính và bắt đầu làm việc.
Comment lúc này:
Cho dù tôi và Quý Trạch Xuyên chỉ ngồi cùng nhau làm việc.
Cũng không làm bớt đi sự điên cuồng của cư dân mạng trong phần comment.
Trời đã là ban trưa.
Quý Trạch Xuyên hỏi tôi: “Trưa nay cậu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.”
Anh đứng dậy và đi vào bếp.
Tôi tắt máy rồi đi theo.
“Cậu cần giúp đỡ gì không?”
“Không cần đâu.”
Anh xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, lấy rau trong tủ lạnh ra và bắt đầu nấu ăn.
Tôi thuận miệng hỏi lại: “Cậu nấu ăn có được không đó.”
“Hồi ở nước ngoài tôi không ăn được đồ ăn ở đó, về sau liền tập nấu ăn.” Anh ngước mắt lên, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Cậu có kiêng gì không?”
Tôi nghĩ nghĩ: “Trước đây tôi bị chảy máu dạ dày nên không thể ăn đồ quá cay, chỉ có thể ăn đồ nhẹ thôi”.
“Thế bây giờ cậu đã đỡ hơn chưa? Bụng ấy?”
“Trước đây có một bạn fan đã nhắn tin cho tôi và gửi đến vài toa thuốc bổ Đông y. Sau khi uống hết chỗ đó thì bụng đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Trong mắt của anh ánh lên ý cười khó thấy, nhưng cư dân mạng đã ghi hình lại.