Giáo viên vũ đạo đưa cho cô một chiếc iPad: "Ngày hôm nay cô có thể nghỉ ngơi, trong thời gian nghỉ ngơi có thể mở một số điệu nhảy khác bên trong để làm quen.”
Tất cả mọi người: "..."
À, chỉ thế này?
Giang Tốc: "Được rồi.”
Lần này không ai dám nói gì với Giang Tốc, những khóa huấn luyện này khó khăn thế nào. Các cô ấy chỉ nhớ tới buổi sáng từng "thiện ý nhắc nhở" Giang Tốc, đều cảm thấy đau mặt.
Đảo mắt đến buổi tối có buổi luyện thanh nhạc, sáng sớm giáo viên đã nghe nói có một cô gái rất xuất sắc, vì thế gọi Giang Tốc ra làm mẫu trước.
"Chúng ta chỉ dạy cách hát phổ biến, cô hát hai câu tôi nghe trước."
Tất cả mọi người không khỏi hơi nín thở.
Họ không tin, hình thể đã từng học, khiêu vũ có nền tảng, thanh nhạc còn có thể một lần nữa nổi bật hơn người?
Nhưng mà thiếu nữ trước mặt, không hề nhăn mày, giống như đã sớm quen với trạng thái bị người ta hỏi thăm dò.
Cô nhẹ nhàng mở môi, thanh tuyến có chứa đặc thù ngọt ngào trong veo của thiếu nữ, như hoành oanh hát vang, như nước suối gió mát, lại như tơ triền miên mềm mại...
Giáo viên thanh nhạc cũng im lặng một lúc: "Giọng của cô rất êm tai, ngàn dặm chọn một.”
Tất nhiên rồi.
Trong lòng Giang Tốc thản nhiên nói.
Đây là vì rất nhiều thuốc tạo thành đấy.
"Nhưng..." Giáo viên lớp thanh nhạc vừa chuyển giọng.
Mọi người lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, không phải cũng có khuyết điểm sao?
Giáo viên thanh nhạc cười hiền lành: "Nhưng cô chỉ có kỹ năng, thiếu cảm xúc trong lời hát ...... Nhưng không sao đâu, cô còn trẻ, kinh nghiệm trải qua quá ít. Luyện tập nhiều hơn là được rồi.”
"..." Mọi người thoáng cái nghẹn lại.
Giang Tốc: "Được rồi.”
Chỉ có vậy???
Thế này mà coi là khó à?
Tại sao không có lắp ráp một khẩu súng trong một phút? Tại sao không có tháo thiết bị khóa an toàn trong tám mươi giây, nhảy từ tòa nhà cao tầng, vững vàng rơi xuống đất? Tại sao không có dịch dung mình thành một người khác trong vòng mười lăm phút? ......
Giang Tốc trong nháy mắt hơi mờ mịt.
Sau đó giáo viên thanh nhạc truyền thụ một ít kỹ xảo bảo vệ cổ họng cho cô, sau đó mọi người cứ như thế trơ mắt nhìn Giang Tốc sang một bên nghỉ ngơi.
Ngay cả Vạn Duyệt cũng choáng váng.
Không thể nào!
Giang Tốc xinh đẹp, xinh đẹp đến mức không còn biên giới... Nhưng trước kia học trung học, cũng không thấy cô từng đi học múa, thanh nhạc gì. Khi đó cô luôn giống như một người bị bệnh, nhu nhược yếu đuối, lớp thể dục thì quanh năm xin nghỉ. Mặc dù là hoa khôi của trường, nhưng hiếm khi qua lại với mọi người. Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, còn nghe nói cô thậm chí không thi đậu trường tam bản.
Nhưng mặc kệ đáy lòng các cô ấy hò hét thế nào, các cô ấy cũng đều hiểu được, nếu muốn công ty không đưa Giang Tốc đi tham gia "Tuyển tú thiếu nữ", vậy trừ phi đầu óc công ty bị hỏng rồi.
Dư Tâm Nghiên nhìn mình một lát, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống.
Thì ra thật sự là có thiên tài...
Sẽ không giống như cô ấy, học một điệu nhảy phải học một tháng để được như khuôn mẫu.
Khóa huấn luyện ngày hôm nay nhanh chóng kết thúc.
Nghiêm Vũ Thành và giám đốc cũng đã sớm đi rồi.
Các cô gái hẹn nhau ăn khuya, cũng có người kỷ luật tự giác hơn chút, sẽ lựa chọn sớm về nhà trọ luyện tập thêm.
Dư Tâm Nghiên đi bên cạnh Giang Tốc, thấp giọng hỏi: "Cô trước kia làm sao học được những thứ này? Hiệu suất học tập của cô cũng quá cao rồi. Tôi thì hoàn toàn không thể. Nếu năm tới tôi không thể được xuất đạp,...... Chắc tôi thực sự chỉ có thể bỏ cuộc.”
Làm sao có thể học được?
Giang Tốc ngẩn ra.
Bởi vì nếu không học được, sẽ chết đó.
Trong tổ chức mà cô đã từng ở, dường như không bao giờ có hai từ "không được".
Bởi vì không, có nghĩa là cô không có giá trị sống sót.
Lời Giang Tốc định nói đến bên miệng, lại nuốt xuống.
Rõ ràng cô nhìn qua còn yếu hơn Dư Tâm Nghiên rất nhiều, nhưng cô lại giơ tay vỗ nhẹ vai Dư Tâm Nghiên: "Cô có thể thành công tham gia, cũng sẽ ra mắt.”
Dư Tâm Nghiên chỉ coi đây là một câu an ủi, nghe vào rồi dùng sức gật gật đầu, rồi lại quên ra sau đầu.
Ngày mai... Ngày mai cô có nên thức dậy sớm hơn, cố gắng nhiều hơn nữa không?
Tất cả mọi người đều nghĩ, hôm nay Giang Tốc được khen ngợi, ngày mai không chừng sẽ kiêu ngạo tự mãn.
Ai biết người ta sau này vẫn dậy sớm như cũ.
Chẳng qua lần này, bên người có thêm Dư Tâm Nghiên.
Dư Tâm Nghiên chạy theo 1 km, người đã không được, cô ấy thở hổn hển, theo Giang Tốc đến ga tàu điện ngầm: "Cô... Tại sao, dậy sớm như vậy?”
Giang Tốc: "Để chạy bộ. Còn vì..." Cô dừng lại chút, liếʍ liếʍ môi, trên mặt hiện lên một tia ngây thơ của thiếu nữ, "Thì do ăn cơm căng tin công ty miễn phí! Chúng ta có thể đến công ty ăn sáng, bữa trưa và bữa tối cũng có thể ăn ở đó.”
Dư Tâm Nghiên muốn nói lại thôi: "..."