Tôi Xuất Đạo Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu

Chương 8

Chờ mọi người rốt cục biết rõ ràng, Giang Tốc chỉ lên tin tức xã hội, sự nhiệt tình bị giảm đi không ít.

Chỉ có cô gái mở miệng nói ‘Tôi biết cô’, còn vây quanh Giang Tốc.

"Tôi là Dư Tâm Nghiên, đã làm thực tập sinh sáu năm rồi. Rất vô dụng, phải không? Nhưng thực tế là như vậy. Mười năm, cũng chưa chắc có thể thành công ra mắt. Tôi đã tham gia hai lần tuyển chọn nhỏ, mỗi lần đều chỉ đi đến vòng thứ ba đã bị đánh xuống. Lên hot search một lần vào lúc liên kết với chương trình tuyển chọn của đoàn nam cách vách, náo loạn ra một scandal không lớn không nhỏ, làm cho người ta mắng thành chó... Bây giờ vất vả lắm mới chịu đựng được tới khi có một tiết mục lớn. Chương trình này là do nền tảng Vi Quang tổ chức, cô có biết không? Tài đại khí thô..."

Những cô gái khác nghe thấy thế, không nhịn được khẽ cười nói: "Lời này của cô đã nói với bao nhiêu người rồi... Tôi thấy cô trong tương lai nếu diễn chị dâu Tường Lâm không chừng rất thích hợp đấy.”

Mặt Dư Tâm Nghiên cũng không đỏ, chỉ nhỏ giọng nói: "Mỗi người đi vào nơi này, đều cảm thấy ngay lập tức hot lên, đi lên thang lên trời. Có thể sử dụng kinh nghiệm của tôi để nhắc nhở họ, để họ lựa chọn hợp lý, cũng là một chuyện tốt.”

Những người khác nghe xong, chỉ quay đầu cười nhạo hai tiếng, âm thầm nói thầm hai câu.

"Nhắc nhở gì? Muốn dọa đối thủ cạnh tranh cút xéo thì có..."

"Tưởng ai cũng là phế vật giống như cô ta à, huấn luyện sáu năm còn chưa ra mắt sao?"

Dư Tâm Nghiên hình như không nghe thấy những lời này, nhưng Giang Tốc năm xưa được đặc huấn về năng lực thính giác, nghe rất rõ ràng.

Giang Tốc nhìn về phía cô ta: "Cô nói tiếp đi.”

Dư Tâm Nghiên giật mình mấy giây, thế mà còn muốn nghe sao? Dư Tâm Nghiên mím môi, ổn định cảm xúc, tiếp theo lại mở miệng, còn vươn tay, muốn giúp Giang Tốc sửa sang lại giường.

Kết quả động tác của Giang Tốc càng nhanh gọn, hai ba phát đã chuẩn bị xong.

Dư Tâm Nghiên đành phải ra sức giải thích với cô, nền tảng Vi Quang này, trâu bò cỡ nào, chương trình dưới trướng nền tảng này mà họ tham gia, lợi hại ra sao, có ai, ai, ai...

Đối với những người khác, đây là những chuyện vớ vẩn dư thừa.

Nhưng đối với Giang Tốc mà nói, đây là điều cô cần phải hiểu. Càng hiểu biết nhiều, càng không dễ bị người khác khống chế, càng dễ đạt được mục đích của mình.

Những người khác thấy hai người bọn họ thật đúng là "thân thiết", nhất thời không nói gì, quay đầu lấy điện thoại di động ra, vào nhóm wechat trò chuyện riêng của các cô ấy:

【Đầu năm nay toàn là con gái một, nào có ai làm việc gọn gàng như cô ấy? 】

【Điều kiện trong nhà hẳn không được tốt lắm】

【Không nhất định đâu, tôi thấy quần áo cô ấy mặc có chất lượng rất tốt, giơ tay nhấc chân, khí chất cũng không giống bình thường】

【...... Vậy cô xem quần áo của cô ấy có in LV hay Gucci không? Không có nhãn. Hàng Taobao cũng có hàng tốt mà. Chẳng lẽ còn có thể là hàng thiết kế tay cao cấp tùy chỉnh sao? 】

‘Tôi và cô ấy từng là bạn cùng lớp, gia đình cô ấy thực sự có chút tiền.’

Vạn Duyệt gõ ra lời này ra ghi chú trong hộp thoại, nhưng cuối cùng vẫn xóa hết.

Nói ra thì có ý nghĩa gì? Làm cho mọi người ngạc nhiên, Giang Tốc lại không nhớ rõ cô ta là bạn học cũ sao?

Đồ đạc của Giang Tốc không nhiều lắm, sau khi bỏ vào tủ khóa lại, thì nhờ Dư Tâm Nghiên dẫn theo cô, đi siêu thị mua một ít nhu yếu phẩm.

Sau đó xem như chính thức ở lại.

Trong tháng tiếp theo, họ sẽ được đào tạo nghiêm khắc từ công ty, buổi sáng đúng 8 giờ báo cáo, buổi tối trở về kí túc xá lúc 10 giờ.

Huấn luyện như vậy, đến ngày thứ mười đếm ngược, trong số các cô còn sẽ bị loại đi một nhóm người.

Giang Tốc ghi nhớ tất cả những chuyện này trong lòng, sáu giờ sáng hôm sau, cô rời giường, theo gió lạnh chạy ở bên ngoài 5 km, thuận tay mua hai chiếc bánh bao, vừa ăn vừa uống sữa, chậm rãi đi vào căn hộ.

Trời vẫn chưa hoàn toàn sáng.

Rất nhiều cửa hàng còn chưa mở, bánh bao trong tay cô cũng chỉ là sản phẩm sản xuất dây chuyền trong cửa hàng tiện lợi 24/24, có hơi khô.

Nhưng Giang Tốc vẫn không nhịn được nheo mắt lại.

Đây là một trải nghiệm mà cô chưa bao giờ có trước đây.

Cứ như vậy chậm rãi ăn thức ăn trong tay, đón tia nắng ban mai ở phương xa, chậm rãi trở lại nơi mình ở.

Nghề này, cũng không tệ lắm!

Khi những người khác rời giường đã là tám giờ, các cô ấy vội vàng rửa mặt đánh răng, chăm sóc da rồi lại trang điểm, chờ lúc thay quần áo xong, vừa lúc nhìn thấy Giang Tốc đi vào cửa.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

"Cô làm gì?”

Giang Tốc nói: "Chạy bộ.”

"..." Chỉ với cô? Với bộ dáng yếu đuối của cô? Chạy bộ?