Sau khi tắt máy, Đổng Giai Ngọc nhíu mày một lúc, tới tận khi trợ lý sinh hoạt chạy qua báo: “Chị Vương đến rồi.”
Chị Vương mà trợ lý sinh hoạt nhắc tới này, chính là người đại diện của Đổng Giai Ngọc.
Chị Vương xách túi LV, hấp tấp đẩy cửa vào rồi ngồi xuống, hỏi ngay: “Em đã hẹn với Trình tổng chưa?”
Đổng Giai Ngọc chớp chớp mắt, hơi có ý lảng tránh rồi lại mỉm cười ra vẻ bình chân như vại: “Còn đang bận rộn mà…”
Chị Vương nghe một hiểu mười, biết ngay là cô ta chưa hẹn được.
“Hay là gọi điện lại xem thế nào?”
Đổng Giai Ngọc lắc đầu: “Tạm đợi đi chị, đừng làm phiền anh ấy thì hơn. Anh ấy mới về nước còn chưa được hai ngày.”
“Thế… Triệu tổng thì sao?” Chị Vương lại hỏi.
Đổng Giai Ngọc hơi cúi đầu, nhẹ giọng: “Hôm nay em chẳng muốn gặp.”
Chị Vương rút ra một tập tài liệu A4, vẫy vẫy trước mặt Đổng Giai Ngọc: “Thế thì em xem trước cái này đi đã… Vẫn là bắt đầu từ chỗ Triệu Thu Doanh đi. Hai năm chậm trễ này thật quá đáng tiếc, bây giờ phải come back thật là hoành tráng mới được.”
Đổng Giai Ngọc nghe được lời này mới tươi cười vui vẻ: “Vâng.”
Triệu tổng được nhắc đến này chính là Triệu Bác Ngang, anh trai của Triệu Thu Doanh.
Bọn họ đều là thiếu gia của Triệu gia ở thủ đô, cao quý, quyền lực mà khiêm tốn. Người ngoài chẳng mấy ai nghe danh tiếng Triệu gia, nhưng Đổng Giai Ngọc dựa vào quan hệ với Trình Việt mà tiến vào giới thượng lưu, từ đó mới biết tới một Triệu gia phú quý quyền thế.
Đổng Giai Ngọc kết bạn với Triệu Bác Ngang trước, rồi dần dần nhờ đó mà quen biết với Triệu Thu Doanh.
Nếu mà phải phân định rạch ròi trong hai người này thì ai quan trọng hơn, rõ ràng là Triệu Thu Doanh rồi.
Bởi vì người anh trai vốn là con của cố phu nhân, mà cậu em trai lại là con của Triệu phu nhân đương nhiệm đấy.
Ở chỗ này Đổng Giai Ngọc và chị Vương đang tỉ mỉ lên kế hoạch, luận bàn làm thế nào come back sao cho thật ấn tượng, come back xong thì tiếp nhận những hợp đồng nào, phải khéo léo uyển chuyển mà bí mật lợi dụng danh tiếng, địa vị và quyền lực của Triệu Thu Doanh ra sao.
Như vậy cũng chưa được coi là tính toán quá ghê gớm gì đối với Đổng Giai Ngọc, trước kia cô ta cũng đã làm vậy không ít lần rồi.
…
Bên phía này thì Dư Tâm Nghiên vừa đi theo Giang Tốc vào cửa, ngồi xuống sô pha rồi là chỉ mong chẳng phải rời khỏi chiếc ghế êm ái này nữa.
“Ồ tầng 29 có vẻ rất vui đó…”
Giang Tốc cũng không quay đầu lại, thẳng tiến tủ lạnh lấy ra một ít đồ ăn.
Đồ ăn hôm qua mới vơi bớt, hôm nay đã có người để thêm vào tới đầy ắp rồi.
Giang Tốc: “Nếu chị muốn, sau này chắc chắn có thể.”
Ở bên ngoài phòng livestream, khán giả đều không hẹn mà cùng giật giật khóe miệng.
[Wow, quả thật là to gan lớn giọng đấy.]
Dư Tâm Nghiên hơi mấp máy: “Chị vốn còn định nói là chị không làm được, nhưng mà nghe em nói vậy xong, chị liền cảm thấy được tiếp động lực, tin tưởng bản thân có thể…”
Bình luận:
[…]
[Chỉ có mình tôi tò mò, Giang Tốc làm thế nào mà dạy được cô ấy ư?]
Dư Tâm Nghiên đã chuyển qua làu bàu lẩm bẩm trong miệng: “Em bảo chị mặc kệ Vạn Duyệt và Ô Tình Tình, chỉ cần nhớ kĩ giai điệu tổng thể và phân đoạn của chị, tất cả đều nghe em. Em gọi đây là kiểu biện pháp chữa cháy thôi, thế mà chị cảm thấy cách này rất tốt đấy chứ…”
[?]
[Giang Tốc chẳng lẽ đã sớm đoán trước được là Vạn Duyệt sẽ kéo chân sau cả đám?]
[Có kịch bản đúng không? Như này mà còn nói không có kịch bản, tôi không tin.]
[Vốn dĩ không có cảm giác gì với Dư Tâm Nghiên,… nhưng xem cô nàng lảm nhảm một hồi lại cảm thấy có chút đáng yêu.]
Bình luận hiện lên tới tấp.
Cùng lúc này, tầng 28 rất là náo nhiệt sôi động, mấy cô nàng trẻ tuổi chia sẻ đồ ăn vặt với nhau, tám chuyện về quê hương bản quán, trường học và xuất thân, túm năm tụm ba.
Tầng 29 thì yên tĩnh hơn rất nhiều, các cô trò chuyện một lát rồi mau chóng đi luyện tập, lo sợ để lại hình tượng lười nhác không chịu nỗ lực trong mắt người xem.
Nhưng cũng có một nhóm thiểu số, chẳng chịu đựng được nên lén lút lấy di động ra xem hot search cùng mấy bài đăng đang được quan tâm, thậm chí còn có mấy người la liếʍ một vòng bên phòng livestream của Giang Tốc.
“Giang Tốc đối xử với Dư Tâm Nghiên tốt thất đó.” Sau một hồi lâu, có người nhận xét đầy cảm thán.
Như thể nói lên tiếng lòng chung, mấy cô nàng khác không hẹn mà cùng cất lời.
“Đúng vậy. Có phải là hai cô ấy biết nhau từ trước rồi không nhỉ?”
Vạn Duyệt đè nén sự ghen ghét và tị nạnh trong lòng, hơi oán hận nói: “Không phải, mới quen biết nhau một tháng thôi.”
“Hả?”
“Thật á?”
Vạn Duyệt cũng chẳng hiểu lý do, tại sao lại là Dư Tâm Nghiên chứ.
Nếu mà sớm biết trước chuyện sẽ thành ra thế này… cô ta cùng Giang Tốc còn là bạn học cấp ba cơ đấy! Giang Tốc chẳng lẽ không nên quan tâm thân thuộc hơn với cô ta hay sao?
Mấy người kia không tụm lại một chỗ nữa, âm thanh trò chuyện cũng nhỏ lại, nhưng mà tần suất nhắc tới tên Giang Tốc thì tăng hẳn lên.
Vạn Duyệt đảo mắt liếc qua, thấy vẻ mặt các cô nàng này đều toàn là vẻ vui mừng, chờ mong, kích động.
Cô ta đột ngột nhận ra một điều…
Những người này có phải đều đang âm thầm mơ tưởng đi nịnh bợ Giang Tốc một chút là có thể được Giang Tốc ưu ái bảo ban, truyền thụ một ít kỹ năng, đợt sau xếp lớp liền có thể nâng cao thứ hạng?!