Tôi Xuất Đạo Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu

Chương 11

Thức ăn trong công ty khó ăn như vậy cô còn dậy sớm để đến ăn. Thật sự khác xa với người thường!

"Và..."

"Và?"

"Và, bởi vì đồ ăn của chị nữa."

Dư Tâm Nghiên cảm thấy như có một mũi tên cắm vào đầu gối.

Nhưng cô không phản bác được.

So với Giang Tốc, cô ấy quả thực vô dụng.

Giang Tốc quẹt thẻ, bước vào tàu điện ngầm bình tĩnh nói: "Cho nên là... chị đến sớm một chút, em sẽ dạy chị một số kỹ năng."

Dư Tâm Nghiên sửng sốt.

Cô ấy dạy cô?

Cô ấy thực sự muốn dạy cô à?

Dư Tâm Nghiên lao tới ôm lấy Giang Tốc: "Aaa, quá tốt rồi! Cảm ơn, cảm ơn! Em thật sự quá tốt bụng mà, huhuhuhu…’’

Mười giờ sáng.

Giám đốc nghe các giáo viên báo cáo, trầm mặc một lát: "Không ngờ... tìm được bảo bối rồi, cô ấy quá giỏi..."

Nhưng ngay sau đó giám đốc lại cau mày: “Nhưng cũng có một vấn đề. Đó là cô ấy quá lạnh lùng, không giao lưu với những thực tập sinh khác thì làm sao thành lập được một nhóm? Sao có thể tạo ra tinh thần đoàn đội khiến khán giả cảm động? Giả cũng được nhưng cô ấy đến cả giả vờ giao tiếp với mọi người cũng không làm được thì vào chương trình sao có thể cạnh tranh với người khác?’’

"Sáng nay người này với Giang Tốc cùng vào công ty. Cô ấy có thể nói chuyện với Giang Tốc, vậy tại sao chúng ta không đưa cô ấy đi cùng nhỉ?"

Giám đốc cầm danh sách trong tay, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi ông ta định đi ra ngoài thì đột ngột quay đầu lại như vừa nhớ ra cái gì, nhịn không được hỏi: "Làm sao anh biết?"

Nghiêm Vũ Thành không trả lời.

Làm sao anh ta biết được?

Anh ta không ngờ sáng sớm chạy đến căn tin công ty ăn sáng không chỉ có mình người lập dị như anh ta mà còn có Giang Tốc.

Khoảnh khắc cô bước vào cùng cô gái khác, cô đã lấy đi mọi hào quang.

...

Một tháng huấn luyện tưởng chừng dài nhưng lại trôi qua rất nhanh.

Tất cả những cô gái tham gia đợt tuyển chọn lần này đều đang đứng ở trong hội trường rộng lớn.

Giám đốc chịu trách nhiệm công bố danh sách vẫn chưa đến, xung quanh đã vang lên tiếng xì xào bàn tán.

“Cậu cảm thấy cậu có thể được chọn không?”

“Chắc là… có thể. Hôm qua cô giáo dạy thanh nhạc không phải đã khen tôi sao?”

“Dù sao cũng sẽ tốt hơn Dư Tâm Nghiên!”

“Chưa chắc đâu, không phải ngày nào người ta cũng theo Giang Tốc đi sớm về muộn sao?”

Vạn Duyệt nhịn không được lên tiếng nói: “Cậu thật sự tin Giang Tốc tốt bụng đặc biệt huấn luyện cho Dư Tâm Nghiên sao? Khi giáo viên ngẫu nhiên kiểm tra cô ấy, cậu có thấy cô ấy có sự thay đổi gì không?”

Đối phương cười khẽ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Vạn Duyệt lúc này mới phát hiện, bọn họ thật ra cũng không tin, chỉ là cố ý nói những lời ác ý mà thôi.

Hôm nay Giang Tốc và Dư Tâm Nghiên lại tới muộn nhất, Giang Tốc chậm rãi đi ở phía trước, Dư Tâm Nghiên cũng ung dung đi theo phía sau cô, gò má ửng đỏ, không biết là đang tức giận hay đang kích động.

Mọi người vô thức ngừng lại tiếng nghị luận.

Khoảng nửa phút sau, giám đốc cũng đã tới.

Giám đốc lật qua danh sách trong tay: “Công ty chúng ta tổng cộng có bốn người sẽ tham gia ‘show tuyển chọn thiếu nữ’.” Vị giám đốc này hành động rất mạnh mẽ và kiên quyết, không hề cố ý trì hoãn để tạo sự hồi hộp mà ngay lập tức lật danh sách và bắt đầu đọc tên: “Giang Tốc.”

Mọi người nghe thấy cái tên này đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Sẽ thật kỳ lạ nếu cô không được chọn.

Dù sao cũng chỉ chiếm một suất tham gia mà thôi.

“Vạn Duyệt, Ô Tình Tình, Dư Tâm Nghiên.” Giám đốc đọc xong.

Tất cả mọi người đều sửng sốt đồng thời đem ánh mắt đổ dồn vào Dư Tâm Nghiên.

Tại sao cô ấy có thể được tham gia?

Dư Tâm Nghiên sắp đổi đời rồi sao?

Dư Tâm Nghiên hơi mím môi, trên mặt không có biểu tình gì khác.

Mọi người nhìn thấy bộ dáng của cô ấy, trong lòng không khỏi thắc mắc. Điềm tĩnh như vậy sao? Hoàn toàn không giống với bộ dáng ngày thường của cô ấy. Chẳng lẽ cô ấy vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ*?

*Giả heo ăn thịt hổ: (thành ngữ) ẩn dụ cho việc cố tình giả vờ yếu đuối để khiến đối phương phớt lờ rồi nhân cơ hội giành chiến thắng.

Trong lòng mọi người nổi lên một chút kiêng dè.

“Những ngày còn lại hãy tập luyện thật tốt, khi ra khỏi công ty, các cô sẽ phát hiện mình chẳng là gì cả.” Giám đốc nói vài câu trước khi rời đi.

Ông ấy vừa đi, những người khác cũng rời đi.

Đây là ngày nghỉ hiếm hoi của họ.

Giang Tốc cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại rồi đi đến nhà ăn. Dư Tâm Nghiên theo sát ở phía sau cô, một bước hai bước… Đến khi đi được một quãng đường dài, Dư Tâm Nghiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ôm chặt lấy Giang Tốc, dựa vào trên vai cô rồi khóc thành tiếng.

“Giang Tốc… Hic… Em thật là lợi hại…”

“Em nói đúng, chị thật sự được chọn rồi.”

“Bộ dáng vừa rồi của chị là học từ em, trông có giống hay không?”

“Haha, đây là lần đầu tiên chị thấy bọn họ có biểu cảm như vậy! Không ngờ họ lại bị chị làm cho choáng váng.”

“Hóa ra thật sự chỉ cần có tự tin vào bản thân, những người khác cũng không dám xem thường mình, mình sẽ có dũng khí để tiến về phía trước…”

Dư Tâm Nghiên lẩm bẩm trong miệng, nước mắt vẫn còn vương trên mặt, cô ấy ngẩng đầu nhìn Giang Tốc, lại thấy cô trông hơi thất thần.

“Giang Tốc, em đang suy nghĩ gì vậy?”

“Tôi đang nghĩ hôm nay nhà ăn có còn làm món bí đao xào bánh trung thu hay không?” Giang Tốc nhàn nhạt nói, một chân đã bước vào nhà ăn.

Dư Tâm Nghiên: “Bí đao xào bánh trung thu?”

Giang Tốc: “Ừ, rất ngon.”

Dư Tâm Nghiên: ???

Trước kia cô ăn toàn những đồ ăn đáng sợ hay sao? Ngay cả món ăn như thế này mà cô cũng cảm thấy ngon!