“Tiểu Ôn, cô nói xem, Dư Dạ Bạch đẹp trai hay là Hạ Tuế An đẹp trai?”
Tôi: “... Ơ… Chuyện này… Hai người bọn họ đẹp theo hai kiểu khác nhau mà, không thể so sánh thế được.”
Nói thì nói như vậy, thật ra cá nhân tôi cho rằng giám đốc đẹp nhất, nhưng tôi không thể nói thẳng, chỉ có thể bảo trì im lặng.
Tôi lại vô thức nhìn sang giám đốc, nhưng dường như anh ta cũng phát hiện ra chút gì, tầm mắt bắt được ánh mắt của tôi.
Tôi lập tức cúi đầu, vờ như không có việc gì xảy ra.
Nhưng mà ngay lúc ấy điện thoại lại rung lên.
AAA giám đốc: “Cô rất căng thẳng à?”
Tôi đoán chắc là giám đốc đã nhận ra tôi co quắp mất tự nhiên… Nhưng mà cảm xúc đó không liên quan gì đến chuyện ghi hình.
Tôi cố nén ngượng, trả lời: “Hơi hơi.”
Giám đốc lại không trả lời tin nhắn, nhưng ngay sau đó tôi cảm nhận được bên cạnh có người âm thầm ngồi xuống.
Nghiêng đầu qua thì thấy giám đốc đã đến, đôi mắt đen láy như sao trời dưới vành mũ nhìn vào tôi một cách chăm chú: “Tôi cho rằng cô có kinh nghiệm trong mấy vụ này rồi.”
Quả nhiên anh ta biết đoạn quá khứ làm nghệ sĩ ngắn ngủi của tôi.
Tôi xấu hổ đến mức hai bên tai nóng lên, tiếng nói cũng bé xuống: “Tôi sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm mất mặt vườn bách thú chúng ta.”
“Sẽ không có chuyện đó.” Anh ta nhướng mày, mở miệng không nhanh không chậm: “Tiểu Ôn, tự tin một chút, cô là công nhân mà tôi rất xem trọng. Hơn nữa bọn họ cũng không dám quay hay cắt ghép lung tung.”
“Không phải!” Tôi có chút uể oải: “Giám đốc, tôi vẫn luôn là một người rất xui xẻo, xui kiểu đi trên đường cũng có thể đột nhiên vấp té không rõ lý do ấy…”
“Nhưng sao tôi có cảm giác sau khi cô đến đây công tác, vườn bách thú chúng ta đều trở nên tốt hơn?” Giám đốc không tỏ ý kiến: “Chẳng lẽ cô tặng hết may mắn cho người bên cạnh rồi!”
Anh ta vừa nói vừa cười, tiếng nói trong trẻo mà êm tai, cứ như đang trêu chọc, nhưng giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc.
Tôi phản bác theo bản năng: “Thế thì thà nói rằng giám đốc… giám đốc và vườn bách thú đã chia sẻ may mắn cho tôi thì đúng hơn.”
“Sao cô nghĩ là không thể có chuyện ngược lại.” Dường như ánh mắt của giám đốc dịu dàng hơn một chút, môi hơi cong lên, nụ cười ấy không giống bình thường, không mang theo bất kỳ cảm xúc dư thừa gì, chỉ lộ vẻ cổ vũ: “Yên tâm đi, tôi đứng bên cạnh trông chừng cô, cho dù cô ngã, tôi cũng có thể đỡ cô dậy.”
...
Chính thức bắt đầu ghi hình, chờ các khách mời có mặt đông đủ, tôi hít thở sâu một hơi, tiến lên tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là nhân viên chăn nuôi vườn bách thú Nam Thành - Ôn Vị Hi, cũng là hướng dẫn viên của mọi người. Hành trình thăm thú và giao lưu với các động vật sắp tới, hãy để tôi và các bạn cùng nhau vượt qua.”
“Wow!” Hai mắt Tề Toàn sáng rực như sao: “Chị hướng dẫn viên xinh quá!”
Tôi mỉm cười ngượng ngùng.
Hạ Tuế An chào hỏi tôi rất thân thiện, Dư Dạ Bạch lời ít mà ý nhiều: “Chào cô!”
Thư Di hơi mỉm cười, có thể nói là chim sa cá lặn: “Trông em trẻ hơn chị rất nhiều, chị gọi em là Tiểu Ôn được chứ?”
Không đợi tôi nói chuyện, Vương Hành Xuyên cũng cười ha hả nói: “Thế thì hành trình kế tiếp làm phiền Tiểu Ôn nhé!”
Các khách mời đều tỏ thái độ thân thiện, nhìn sơ qua không có ai khó ở chung. Tôi khẽ thở phào, bắt đầu dẫn dắt bọn họ chuyển chủ đề đúng lưu trình.
“Tiếp sau đây chúng ta sẽ quyết định đồng bọn của từng người.” Tôi phát hết ảnh tượng trưng của các con vật ra: “Mọi người chọn xong có thể chủ động tiếp xúc xây dựng tình cảm với các con vật nha!”
Chúng tôi đi ngang qua chuồng hổ đầu tiên.
Phi Phi đang ngắm phong cảnh, sau khi phát hiện có người tới, nó lập tức phấn khởi sáp lại: “Chị Tiểu Ôn!”
Một con hổ lao nhanh lại đâu còn kêu to, các khách mời đều hoảng sợ, đồng loạt lui ra sau hai bước.