Chạy Về Phía Em

Chương 2

8,

Cuối tuần, nhà tôi đang tái hiện lại cảnh tượng kinh điển - gà bay chó chạy.

Lý do: Bài tập về nhà.

Nhìn thằng bé cố ý tìm lý do để không làm bài tập, tôi giận đến mức không có chỗ phát tiết.

“Tống Dĩ Hiên! Con còn như vậy nữa mẹ sẽ gọi điện cho thầy Giang, bảo thầy đến đây dạy con!”

Đánh thì không nỡ, nhưng hù dọa thì được.

Ha ha, quả nhiền thằng bé dính chiêu này.

Người nó run lên một chút, gương mặt hiện rõ vẻ thống khổ, sau đó vùi đầu xuống làm bài tập.

Muốn ngoan bao nhiêu có bấy nhiêu.

Bó tay, tôi bước đến bàn trang điểm, đắp một chiếc mặt nạ dưỡng da lên mặt.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

“Bé con, đi mở cửa đi.”

Thằng bé ù ù cạc cạc ra mở cửa, ba giây sau, tôi nghe thấy tiếng thằng bé hét ầm lên.

“Mẹ, mẹ là đồ l ừa đảo! Rõ ràng con đã chăm chỉ làm bài tập rồi mà!”

Cái gì cơ?

Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, vội ngó đầu ra xem.

“Mẹ lừa con cái gì! Mau học bài đi…”

Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, tôi cứng đờ.

“Đến thăm hỏi các gia đình.” Nghe xong giọng nói này, tôi và bé con sợ đến mức run lên.

Giang Thiệu nhìn tôi, “Có tiện không?”

Tôi sờ lên chiếc mặt nạ vừa đắp, “Không tiện!”

Nhưng Giang Thiệu không hề có ý định rời đi.

Anh nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cảm giác vành tai mình đang dần nóng lên.

Đệt, mỗi khi nói dối Giang Thiệu vành tai tôi sẽ đỏ bừng lên, không ngờ cái tật này bao nhiêu năm rồi vẫn không sửa được.

9,

Không cản được, anh cứ thế bước chân vào nhà tôi.

Tôi đành bực bội đóng cửa lại, vừa quay vào đã thấy anh ngồi xổm xuống xoa đầu nhóc con nhà mình.

“Đang làm gì thế?”

“Mẹ đang dạy em làm bài tập.”

Bàn tay Giang Thiệu ngừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Em dạy thằng bé?”

Mặc dù anh nói rất chậm, nhưng tôi vẫn cảm nhận được anh đang nén cười.

Tôi tức giận lườm anh.

Tôi không học giỏi toán cao cấp thì sao chứ? Chẳng lẽ tôi không giải được toán lớp 1 chắc?

“Trong nhà chỉ có hai người thôi sao?”

Giang Thiệu nhìn qua phòng khách một lượt, tôi biết anh muốn hỏi gì.

Nhưng tôi còn chưa kịp nói chuyện, thằng nhóc kia đã nhanh mồm nhanh miệng gật đầu.

“Vâng ạ, chỉ có em với mẹ thôi.”

Giang Thiệu gật đầu, anh bảo con trai lấy bài tập về nhà ra.

“Thầy giúp em làm bài tập nhé?”

Tôi giật mình.

Nhân lúc thằng bé chạy vào lấy bài tập, tôi không nhịn được nữa, lập tức chọc ngoáy.

“Thầy Giang đúng là rất có trách nhiệm nha, đêm hôm khuya khoắt rồi còn đến nhà học sinh để thăm hỏi.”

“Đây là trách nhiệm của tôi, không cần ngại.”

Tôi, “...”

Trách nhiệm cái gì?

Rõ ràng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết!!!

Tôi lại sám hối một lần nữa vì cái tật lanh mồm lanh miệng của mình.

Đồng thời cũng đang suy nghĩ xem lát nữa ngụy biện kiểu gì.

10,

Đã phát hiện ra vài lỗi sai trong bài kiểm tra của bé Hiên Hiên.

“Lần này làm bài hơi cẩu thả, lần sau nhớ chú ý nhé.”

Nghe được câu nói quen thuộc, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn anh.

Anh thản nhiên cười, dùng ngón tay gõ lên tờ giấy thi, giống như thứ trên bàn không phải là một tờ giấy mà là một thứ gì đó rất quý giá.

Trái tim tôi bất giác đập nhanh hơn.

Chớt tiệt, sau bao nhiêu năm, người đàn ông này vẫn biết cách khiến tôi rung động như cũ.

Tôi lắc đầu, định phá vỡ bầu không khí này.

Không ngờ đứa con trai yêu quý của tôi lại lên tiếng trước.

“Mẹ, bài này vừa nãy con làm đúng rồi mà, mẹ lừa con…”

Trên gương mặt đẹp trai đáng yêu kia tràn ngập tủi thân.

Hả… hình như là vậy thật.

Tôi đỏ mặt, chỉ hận không thể đào được một cái lỗ mà chui xống.

Giang Thiệu nở một nụ cười, nhìn thằng bé, “Tập làm quen đi.”

Tôi, “...”

Tôi nhìn Giang Thiệu một lúc, rồi lại nhìn bài tập của thằng bé.

Không khí trở nên rất ngượng ngùng.

Giống như quay lại mùa hè năm đó.

Ở trong phòng tự học, Giang Thiệu giúp tôi sửa chữa đề.

Đôi lông mày trên gương mặt anh khi thì giãn ra, lúc thì nhíu lại. Tiếng ve kêu không ngừng ngoài cửa sổ và ánh nắng chói chang giữa hè dường như còn chẳng đáng nhớ bằng anh.

Năm đó, tôi chỉ có duy nhất một ý nghĩ.

Tôi muốn lúc nào cũng được ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của Giang Thiệu, mỗi lần muốn nhìn chỉ cần làm một bài kiểm tra thôi mà, ai sợ ai chứ!

Nhưng mỗi lần tôi chăm chú ngắm nhìn, anh đều nói, “Nhìn cái gì vậy? Nhìn bài thi này?”

Tôi chơi xấu dùng tay che bài thi lại, “Còn nhìn cái gì chứ, tất nhiên là nhìn Giang Thiệu nha.”

Mặc dù lúc đó Giang Thiệu tỏ ra nghiêm túc, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười.

“Học thuộc công thức đi!”

Giọng nói lạnh lùng vang lên, tôi mở miệng đọc lại những công thức toán cao cấp mà tôi từng học.

Sau khi đọc xong, tôi và Giang Thiệu đều sửng sốt.

Ngay sau đó, khóe miệng anh nhếch lên.

“Mẹ, mẹ vừa đọc cái gì vậy? Con cũng phải học thuộc lòng sao?” Thằng bé tò mò hỏi.

Giang Thiệu đặt bút xuống, tán thường, “Rất tốt, lần sau tôi sẽ tiếp tục kiểm tra.”

Tôi lấy cớ đi rửa hoa quả, chạy trối c h ế t.

Khi bước vào bếp, tôi hận không thể đập cho mình một phát.

Tống Nguyên à Tống Nguyên, rõ ràng là mày đá người ta.

Sao bây giờ lại rung động rồi?

11,

Mặc dù vừa tự mắng chính mình, nhưng đến khi rửa hoa quả xong, đi ngang qua phòng sách, tôi vô thức bước vào, với tay lấy quyển giáo trình toán cao cấp mà tôi chưa vứt đi xuống.

Đến khi tôi kịp nhận ra mình đang làm gì, tôi đã cầm quyển giáo trình ra ngoài phòng khách rồi.

Giang Thiệu ngồi trên ghế sô pha, bình tĩnh nhìn tôi.

“Tống Dĩ Hiên đâu?”

“Về phòng ngủ rồi.”

Tôi “Ồ” một tiếng, tôi nhận ra anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, cảm thấy hơi lo lắng.

Tôi đẩy trái cây đến trước mặt anh ấy, “Giang Thiệu, chuyện năm đó…”

Giang Thiệu bình tĩnh ngắt lời tôi, “Đấy là chuyện ân oán cá nhân, tôi sẽ không để nó làm ảnh hưởng đến công việc.”

“Lần này tôi tới là để thu thập thông tin của học sinh.”

Tôi mấp máy môi, “Ừm, anh cứ hỏi đi.”

“Theo tôi biết, Tống Dĩ Hiên sống trong gia đình đơn thân đúng không?”

Tôi vô thức nắm chặt tay.

Quả nhiên, anh biết rồi.

Tôi định nói dối anh, nhưng tôi không dám.

Giấy không gói được l ửa.

Hơn nữa, trong nhà này không hề có dấu hiệu của đàn ông.

“Ừm.”

Giang Thiệu ngừng lại một chút, “Thằng bé sống trong gia đình như vậy từ bao giờ?”

Tôi do dự một lúc, sau đó hỏi lại, “Thầy Giang, chuyện này không liên quan đến học tập thì phải.”

“Nhà trường cũng rất quan tâm đến sức khỏe tâm lý của học sinh.”

Giang Thiệu lại tiếp tục lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, không nhanh không chậm.

“Trả lời thành thật.”

Thành thật…

Tôi cúi đầu, mãi mới nói ra mấy chữ.

“Từ khi sinh ra.”

Anh im lặng rất lâu.

“Tên bố đứa bé?”

Lần này đến lượt tôi im lặng.

12,

“Tên bố đứa bé?” Giang Thiệu hỏi lại.

Tôi bật cười, “Anh cảm thấy đứa bé này là của anh à?”

Phòng khách trở nên yên lặng.

“Thầy giáo hỏi nhiều như vậy, không sợ bạn gái hiện tại của anh không vui sao?”

Tôi cố tình nói như vậy, muốn đuổi anh đi.

Anh lại nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng hơn rất nhiều, “Tôi chỉ từng yêu đương một lần.”

Tôi sững sờ một lúc, anh không nhìn tôi nữa, đứng dậy rời đi.

“Tống Nguyên, tự giải quyết cho tốt.”

Đến khi cửa đóng lại, tôi mới mê man nằm xuống ghế số pha.

Năm đó tôi quyết định chia tay vì quá tức giận.

Hôm đó bà dì tôi tới, tôi muốn làm nũng với anh.

Nhưng anh chỉ nói đúng một câu, “Biết rồi” chứ không nói thêm gì.

Ở bên anh một thời gian, tôi biết tính tình của anh luôn lạnh nhạt như vậy.

Nhưng lúc đó, tôi thật sự rất khó chịu.

Đỉnh điểm là vào giữa đêm, tôi nhìn thấy bạn bè anh đăng hình lên.

Trong bức ảnh, anh nói chuyện với một bạn nữ khác, khoảng cách rất gần, hơn nữa, anh còn cười rất tươi.

Sau gần một tháng suy nghĩ, tôi quyết định chia tay.

Vừa quyết định, tôi lập tức dọn đồ, đổi số điện thoại, lấy lý do là đi thực tập rồi chuyển đến nơi khác.

Về sau, tôi phát hiện mình có t h a i, tôi cũng cố ý gọi điện cho Giang Thiệu.

Nhưng gọi mấy cuộc đều không có người nghe máy.

Tôi không dám quay lại tìm anh.

Tôi sợ nhìn thấy cảnh anh và cô gái kia ở cùng một chỗ.

Mà trong bụng tôi còn có đứa bé, cho nên, tôi quyết định làm mẹ đơn thân.

Nhưng mà… hai người họ không ở bên nhau sao?

13,

Sau hôm thăm hỏi gia đình đó, tôi nghĩ mình sẽ tìm gặp Giang Thiệu nói chuyện một lần, nhưng tôi vẫn không có can đảm gọi điện.

Không ngờ một tuần sau, anh lại chủ động gọi điện cho tôi.

Giang Thiệu hơi mất bình tĩnh, “Tiểu Hiên bị ngã, không cầm được m á u, vừa đưa thằng bé đến viện.”

“Em xuống lầu, anh đón em!”

Đầu tôi như n ổ tung, tôi cũng không biết mình chạy xuống lầu bằng cách nào.

Giang Thiệu đỡ tôi lên xe, cài dây an toàn cho tôi, an ủi, “Đừng lo, trẻ con bị ngã là chuyện bình thường.”

Nhưng sắc mặt của tôi vẫn trắng bệch.

“Nhưng… thằng bé bị rối loạn đông m á u.”

Giang Thiệu không đáp lại, lái xe nhanh hơn rất nhiều.

Khi chúng tôi đến b ệ n h v iệ n, y tá nói cần truyền m á u.

Nhưng m á u dự trữ trong bệnh viện không đủ.

“Ai có thể hiến m á u cho bé không? Nhóm m á u AB.”

Giang Thiệu đứng lên, “Tôi nhóm m á u AB.”

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, đang định kéo Giang Thiệu đi, tôi lập tức kéo bác sĩ lại.

“Bác sĩ, anh ta không hiến được, để tôi tìm người khác.”

Bác sĩ nhíu mày, Giang Thiệu tỏ vẻ khó hiểu.

Nhưng tôi có nỗi khổ riêng.

Tôi biết, người thân trực hệ không thể truyền m á u cho nhau.

(*) Trực hệ: Là người có quan hệ huyết thống, cụ thể là người này sinh ra người kia.

Giang Thiệu không biết bé là con mình, nhưng tôi biết.

Bác sĩ định khuyên bảo tôi, nhưng đúng lúc này, bạn thân tôi chạy tới.

Nó cũng là nhóm m á u AB, nó an ủi tôi bằng ánh mắt, rồi lập tức kéo bác sĩ đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Giang Thiệu bình tĩnh lên tiếng, “Tại sao lại không cho tôi hiến m á u?”

14,

Tim tôi chợt thắt lại.

Người thân trực hệ không thể truyền m á u cho nhau, kiến thức này là anh dạy tôi.

Tôi ngước mắt nhìn, quả nhiên, anh ấy đã nghi ngờ rồi.

Tôi cố giữ bình tĩnh, chăm chú nhìn anh, “Bởi vì tôi không muốn nợ anh.”

Quả nhiên, vừa nói ra những lời này, sự nghi hoặc của anh lập tức tan biến.

Tôi biết tính anh.

Anh trầm mặc một lúc, sau đó miễn cưỡng mở miệng, “Xin lỗi, là tôi sơ ý.”

Tôi lắc đầu.

Người có lỗi là tôi, khi thằng bé học mầm non, các cô giáo đều biết tình hình của nó, nhưng lên tiểu học, tôi quên mất chưa nói với nhà trường về vấn đề của thằng bé.

Lần này, có lẽ là thằng bé đang chơi đùa rồi vô tình bị ngã thôi.

Nhưng tôi vẫn không thể không trách bản thân mình.

“Đáng ra tôi nên dặn dò thằng bé…”

Nói được một nửa, tôi không nhịn được, khóc nấc lên.

“Khi mang th a i, tôi không chăm sóc tốt cho bản thân mình, mới khiến thằng bé mắc phải căn bệnh này…”

“Trước kia tôi cũng không biết, đến khi ba tuổi, thằng bé bị ngã, suýt nữa…”

Tôi úp mặt xuống gối khóc nức nở.

Tôi thậm chí còn không muốn nhớ lại những ngày đó.

Khi còn bé, Hiên Hiên rất thông minh, học cái gì cũng nhanh.

Nhưng từ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ.

Học giỏi hay không cũng không sao, chỉ cần thằng bé bình an trưởng thành là được rồi.

Bác sĩ đã nói, chỉ cần không bị thương thì sẽ không có việc gì.

Nhưng bây giờ…

Tôi cảm nhận được có một bàn tay đang vỗ nhẹ sau lưng tôi.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, Giang Thiệu nói, “Tôi giúp em.”

Lúc này, tôi không kìm được nữa, ôm anh ấy khóc nấc lên.

Cảm nhận được cảm giác an toàn, tôi không kiêng dè gì nữa, nước mắt nước mũi cứ thế chảy xuống.

Đến khi khóc xong, quần áo Giang Thiệu đã ướt đẫm.

“Xin, xin lỗi.”

Tôi hơi xấu hổ, nhưng Giang Thiệu vẫn rất tự nhiên, anh lấy khăn giấy ra lau mặt cho tôi.

“Không sao, cũng không phải lần đầu tiên.”

15,

Nửa giờ sau, bác sĩ đẩy Hiên Hiên của tôi ra ngoài.

“Bác sĩ, con trai tôi không có vấn đề gì chứ?”

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, giống như vừa trút được gánh nặng.

“Lần này bị tổn thương tương đối lớn, may mà được truyền m á u kịp thời.”

“Tạm thời không có gì ng uy h iểm, nhưng phải ở viện quan sát thêm mấy ngày.”

Trong phòng b ệnh, tôi nhìn vết thương của thằng bé mà không khỏi đau lòng.

Giang Thiệu vẫn ở lại với tôi.

“Anh về trước đi, ở đây có tôi rồi.”

Giang Thiệu thở dài, nhưng vẫn không di chuyển.

Tôi lại khuyên, “Không có việc gì đâu, bạn thân tôi cũng ở đây, nó là mẹ đỡ đầu của thằng bé, nó chăm sóc thằng bé cũng không kém tôi đâu.”

Có vẻ câu nói này đã thuyết phục được Giang Thiệu, anh gật gật đầu rồi bước chân ra ngoài.

Tôi thở ra một hơi.

Lúc này, cô bạn thân vừa giữ miếng bông trên tay vừa đi đến.

“Sao mày lại để Giang Thiệu đi?”

“Trước kia ông ấy không làm tròn bổn phận thì không nói làm gì, nhưng bây giờ…”

Tôi giơ tay che miệng cô ấy, “Cẩn thận, đánh thức con nuôi của mày bây giờ.”

Cô bạn thân tức giận lườm tôi một lúc rồi mới thôi.

Ở b ệ nh viện tạm thời không có chuyện gì, tôi khẽ thở dài rồi chạy đi mua một ít đồ dùng.

Không ngờ vừa ra khỏi phòng b ệ nh đã thấy Giang Thiệu hai tay xách hai túi đi tới.

Tôi ngẩn người, không phải anh rời đi rồi sao.

Cô bạn thân còn ngạc nhiên hơn tôi, “Hai người làm hòa rồi à? Chị em với nhau mà mày còn lừa tao…”

Lúc này, trên mặt tôi như viết rõ mấy chữ ‘thấp thỏm không yên’.

Tôi chỉ sợ con bé kia nói ra mấy lời vớ vẩn gì đó.

Giang Thiệu, “Ừm, tôi đi mua một chút đồ vệ sinh cá nhân và đồ ăn.”

Cô bạn thân vui vẻ gật đầu.

Tôi, “???”

Anh “Ừm” cái gì vậy?