Ong một tiếng.
Chiếc cặp phát ra âm thanh rồi rung lên.
Hạ Tri nhận được một tin nhắn.
Cô lấy điện thoại di động từ trong cặp sách và mở ra xem.
Là một dãy số xa lạ, không có ghi chú.
Tin nhắn rất ngắn gọn: [Lên sân thượng.]
Hạ Tri khóa điện thoại, không trả lời, tiếp tục tự học.
Qua hai phút, lại ong ong hai tiếng.
[Bây giờ là tiết tự học của em.]
[Có điều nếu em không ngại thì tôi sẽ tới tìm em?]
Hạ Tri cảm thấy lạnh cả sống lưng, giống như tên khốn này có thể làm ra bất cứ chuyện gì vậy.
Cô không còn cách nào khác đành phải nói chuyện với Cố Tâm Di ở bên cạnh.
“Tớ ra ngoài đi vệ sinh, có lẽ sẽ hơi lâu một chút. Nếu thầy có tìm thì cậu nói giúp tớ một tiếng nhé.”
“Được được.”
Dựa vào trí nhớ, Hạ Tri đi vòng qua hành lang dài, leo lên tầng cao nhất, đẩy cánh cửa gỗ trên sân thượng ra.
Đây là một nơi tương tự như những luống hoa và đồng cỏ.
Bình thường câu lạc bộ hoa thường sẽ tổ chức các hoạt động ở đây, có rất nhiều chậu cây nhỏ mà họ trồng chỗ này, rất đáng yêu, nhưng Hạ Tri không có tâm trạng để thưởng thức chúng vào lúc này.
Ngoài ra, còn có một phòng tiện ích, nơi chất đống những chiếc bàn ghế bỏ đi và những biểu ngữ của các hiệp hội khác nhau.
Đây là lần thứ hai Hạ Tri tới nơi này.
Đây là một trong những địa điểm xa lạ mà cô từng cùng Cố Tâm Di đến thăm trường trước đây, khi ấy cô còn là một học sinh lớp 10 vô tư vô lo.
Cô không biết rằng đây cũng là nơi thỉnh thoảng bí mật gặp nhau của những đôi bạn trẻ.
Chỉ là đang vào giờ học nên hầu như không có ai đến.
Hạ Tri nhìn lên sân thượng trống rỗng nhưng không thấy ai cả.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng bước về phía trước, hai tay bám vào lan can, nhìn xuống tòa nhà giảng dạy.
Đột nhiên ở phía sau lưng có một sức nặng vồ tới.
Chu Sí từ phía sau ôm lấy cô, đặt lòng bàn tay của mình lên tay cô, đồng thời cũng nhìn khung cảnh mà cô đang ngắm nhìn.
Toàn thân Hạ Tri cứng đờ, cô nhanh chóng cúi người xuống, bước ra khỏi vòng tay của Chu Sí.
“Cậu gọi tôi đến đây là có chuyện gì sao?”
“Không có việc thì không thể gọi em đến à?”
Chu Sí tiến lên một bước, dùng ngón giữa nhặt một sợi tóc của cô, vô cùng thích thú quấn lại.
Nó vừa chạm vào cổ đã khiến anh ngứa ngáy.
Hạ Tri xoay người lùi về phía sau, mái tóc đen tuột ra khỏi đầu ngón tay của anh.
“Tôi đi đây.”
Chu Sí nắm lấy tay cô, một phen kéo cô vào phòng tiện ích.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Hạ Tri được ôm ngồi trên bàn học.
Trong phòng tiện ích tối tăm chỉ có một cái cửa sổ, một tia sáng chiếu vào, Hạ Tri có thể nhìn thấy bụi bặm bay lơ lửng trong không khí.
Chu Sí ôm cổ cô.
Cô ngửi thấy mùi hormone đàn ông nồng nặc trên người anh, trộn lẫn với mùi nắng nóng khô khốc khiến cô khó thở.
Hạ Tri quay đầu sang một bên, giống như đã biết anh sẽ làm cái gì.
Cô cau mày và nói, nhanh lên.
Đi vệ sinh mất khoảng mười phút, hiện tại đã qua sáu phút, nếu không quay lại sẽ bị nghi ngờ.
“Nôn nóng như vậy à.”
Chu Sí dùng đầu lưỡi liếʍ hàm răng trên: “Được rồi.”
“Một phút.”
Chân phải của Chu Sí bị kẹp giữa hai chân của cô, anh xốc váy đồng của cô lên.
Lòng bàn tay anh bao phủ chiếc qυầи ɭóŧ mỏng của đối phương. Âm phụ của các cô gái phồng lên như những quả đào mọng nước. Anh chỉ dùng một lòng bàn tay là có thể nắm lấy.
Cách một lớp vải dệt Chu Sí dùng ngón tay vạch hình rãnh dọc của quả đào hết lần này đến lần khác rồi chọc vào cuốn quả đào hai lần.
Hạ Tri rên lên một tiếng, cắn chặt răng cố không phát ra âm thanh.
Chu Sĩ nghiêng đầu cười khẽ, thổi vào tai cô: “Em thật nhạy cảm, bạn học Tri Tri.”
Hạ Tri ngứa lỗ tai, nhịn không được vặn vẹo mông, muốn lui về phía sau tránh ra.
Chu Sí cũng thẳng người rút lòng bàn tay ra khỏi nơi ấm áp.
Hạ Tri nghĩ anh đã làm xong bởi vì anh đã nhảy xuống khỏi bàn học.
Chu Sí móc từ trong túi ra một cái khăn ướt, chậm rãi lau từng ngón tay, đầu lưỡi chạm vào gò má: “Bạn học Tri Tri, tôi nói có đúng không?”
Hạ Tri bị chân anh chặn lại không xuống được, cô nghe thấy anh cao giọng: “Còn chưa bắt đầu đâu.”
Giây tiếp theo.
Anh vén mép qυầи ɭóŧ từ giữa chân cô ra rồi đưa ngón giữa vào một cách nhẹ nhàng và chính xác.
Trong đường hầm đã có chất lỏng bôi trơn, thịt trong lỗ cắn chặt những ngón tay đang xâm nhập của anh.
Chu Sí cười nhẹ, có vẻ rất hài lòng.
Anh xoa gáy Hạ Tri, đỡ đầu cô, ép cô ngước mắt nhìn anh: “Vốn dĩ em đã ướt rồi.”
Hạ Tri đỏ mặt, cúi đầu không nhìn anh nữa, áp trán vào xương quai xanh của anh.
Cho dù cô có chán ghét người trước mặt này đến mức nào.
Cô biết.
Chỉ là cô không thể kiềm chế phản ứng sinh lý của cơ thể mình.
Chu Sí ôm lấy cô, ngón giữa nhẹ nhàng chậm rãi đâm chọc, không ngừng rút nước ra.
Tựa như gặp phải một dòng suối, dòng nước trong vắt không ngừng ào ạc trào ra, nếu có ai động vào sẽ phát ra tiếng xối xả.
Trong phòng tiện ích im lặng truyền ra âm thanh đặc biệt ấm áp.
Một phút rõ ràng là rất dài.
Cô cảm thấy như mười phút đã trôi qua.
Hạ Tri nhắm mắt lại, chỉ mong chuyện này mau chóng kết thúc.
Động tác ra vào của Chu Sí không ngừng tăng tốc, ngón cái và ngón trỏ nhào nặn âʍ ѵậŧ phía trên, anh cảm thấy vật nhỏ đang từ từ cứng lên, sung huyết dưới sự cọ xát của ngón tay không ngừng biến đổi, thật thần kỳ.
Anh tăng tốc độ cọ xát thọc vào rút ra.
Thân thể Hạ Tri không ngừng run rẩy cắn chặt lấy ngón tay anh, lúc này ngón cái của anh dùng sức ấn xuống.
Trong đầu Hạ Tri lóe lên một tia sáng trắng, để không cho mình hét lên một tiếng, cô chỉ còn cách cắn chặt bả vai Chu Sí, cả người như mất hết sức lực ngã quỵ xuống.
Một dòng nước phun lên ngón tay Chu Sí, làm ướt cả qυầи ɭóŧ, cô cong người lại, âʍ đa͙σ không ngừng co rút.
Chu Sí rút ngón tay ra, chỉnh lại váy của cô, hai tay đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Hạ Tri.
Anh nhìn xuống đồng hồ và nhướng mày.
"Chính xác một phút."
"Bé cưng, tôi có thể làm em lêи đỉиɦ chỉ trong một phút."
Không chịu thua kém, Hạ Tri cắn vào vai và xương quai xanh của anh.
Sau đó cô muốn nhảy khỏi bàn, nhưng hai chân có chút tê dại, đứng không vững, cả người chùn xuống.
Chu Sí đã kịp thời đỡ được cô: “Lại ngã giống như lúc sáng.”
Hạ Tri cau mày: "Không biết xấu hổ."
Buổi sáng rõ ràng là anh cố tình làm cô ngã, bây giờ người khởi xướng cũng là anh.
“Em không được đi.”
“Cậu buông ra, tôi phải đi về.”
“Em định cứ như vậy mà trở về à?”
Chu Sí nhìn Hạ Tri, khuôn mặt đỏ bừng, mái tóc rối bù, giống như một quả đào chín.
Yết hầu anh di chuyển lên xuống sau đó cười nhẹ một tiếng: “Sao tôi lại làm em thành ra như thế này được nhỉ?”
“Hửm? Đáng yêu quá—” Anh véo mặt cô rồi kéo nhẹ một cái.
Hạ Tri quay đầu sang một bên.
Chu Sí vuốt tóc rồi lại ôm cô, có chút thỏa hiệp: “Ôm tôi một lát, qua hai phút sẽ để em trở về.”
Hơi thở của Chu Sí phả vào một bên gáy khiến cô ngứa ngáy, Hạ Tri bất lực nhắm mắt lại.
Cô cố nén cảm giác khó chịu vì bị ướt ở bên dưới, nhẹ nhàng vặn vẹo phần thân dưới, đang tính chút nữa đi vệ sinh sau thì bất ngờ gặp phải một vật cứng chạm vào mình.
Đầu óc Hạ Tri trống rỗng trong giây lát rồi mới nhớ ra đó là gì, chán ghét đẩy nó ra.
“Đã hết giờ rồi.”
Đầu cũng không quay lại, Chu Sí cảm thấy có chút buồn cười, chính mình đã sớm cứng từ lâu mà bây giờ cô mới nhận ra sao?
“Sao em lại chạy? Tôi cũng đâu có nhờ em giúp.”
“Xấu hổ à? Buổi sáng không nhận nước của tôi là bởi vì ngượng ngùng sao?”
Đứng ở cửa, Hạ Tri không khỏi quay đầu lại, giễu cợt nói: “Cậu không cần phải cố ý hỏi.”
Không ngờ Chu Sí lại là một tên khốn vô liêm sỉ, lại có thể nói ra những điều vô nghĩa như thế.
“Ồ, không phải vì xấu hổ đâu.”
Anh xoay ngón tay nhớp nháp, ngửi nhẹ, vẻ mặt vui vẻ: "Là do Tri Tri đã có quá nhiều nước rồi."
“Câm miệng.”