Bang bang bang!!!
“Mở cửa! Nhanh lên!” Hơn 8 giờ sáng, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa, đám đàn em của anh Hào hét lớn ồn ào ở bên ngoài, giọng điệu rất không kiên nhẫn.
Yến Ly bình tĩnh vỗ vỗ Yến Hà có chút căng thẳng sợ hãi, sau đó đứng lên đi mở cửa.
Khi cửa vừa mở ra, Yến Ly liền thấy được anh Hào thân hình to con đứng ở ngay chính giữa, bên cạnh có mười mấy tên đàn em cầm vũ khí khác nhau, lúc vừa nhìn thấy cậu liền đồng loạt nở nụ cười nham hiểm.
“Cuối cùng cũng chịu mở rồi? Để anh Hào chờ lâu như vậy, muốn chết à?’’ Một tên trong đó vung cây gậy bóng chày trong tay, đập lên trên cửa một cái, phát ra tiếng vang cực lớn.
Cho dù nhà Yến Ly bị gây rối lớn như vậy, nhưng đám hàng xóm ở cùng tầng đều đóng chặt cửa, không dám ra ngoài quan sát tình hình.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Yến Ly lạnh giọng hỏi.
“Nhóc con, nghe nói cậu có bình ắc-quy hả? Đưa một ít cho tôi, thế nào?” Anh Hào nhếch miệng cười nói.
“Nếu tôi từ chối thì sao?” Yến Ly dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm anh Hào.
“Từ chối?” anh Hào sắc mặt âm trầm mà cười cười, “Vậy thì đừng trách tao không khách sáo với chúng mày, trông tay chân mày gầy guộc như thế, còn muốn đánh với tao sao?”
“Con mẹ nó, giao hết tất cả đồ trong không gian ra đây, nếu không cái mạng nhỏ của mày với bà mẹ già của mày cũng không còn đâu con ạ!” Mấy tên đàn em nhốn nháo ở một bên, chỉ là một tên ốm đói, còn dám từ chối? Một đấm của anh Hào cũng có thể đập chết nó rồi!
“Người trẻ tuổi, mạng quan trọng hay vật tư quan trọng? Muốn sống thì ngoan ngoãn giao bình ắc-quy và đồ ăn ra đây.” Anh Hào hừ cười một tiếng.
Một tên đàn em muốn ra oai phủ đầu với Yến Ly trước, vung ống thép định đánh Yến Ly.
Nhưng mà giây tiếp theo, động tác của gã tức khắc dừng lại, khϊếp sợ mà nhìn thứ ở trong tay Yến Ly, không dám cử động miếng nào nữa.
“…… Súng?”
Yến Ly cầm một khẩu súng trong tay, không hề sợ hãi mà chỉa vào người trước mặt.
Sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi, anh Hào sắc mặt âm trầm nhìn khẩu súng trong tay của Yến Ly, không ngờ trong tay của thằng nhóc này lại có súng mà gã cần tìm! Cần phải làm cho cậu ta nhả hết đồ ra mới được!
“Lấy nhiều ức hϊếp ít là không tốt lắm nhỉ?” Yến Ly lạnh lùng nói, “Không phải các anh muốn đồ trong không gian của tôi sao? Được thôi, anh và tôi, một chọi một, anh thắng tôi giao hết đồ ra.”
Yến Ly nhìn anh Hào, trầm giọng nói: “Vì công bằng, tôi không xài súng, chỉ dùng gậy; đương nhiên anh không dám đánh với tôi cũng được, chỉ là đồ trong không gian của tôi chỉ có mình tôi mới lấy ra được thôi.”
Anh Hào nhìn Yến Ly, tựa như đang tự hỏi có phải cậu đang giở trò gì hay không.
Mà đám đàn em của anh Hào nghe Yến Ly nói thì nhịn không được cười to: “Này, tụi bây nghe được không? Thằng yếu ớt này muốn một chọi một với anh Hào kìa?”
“Một đấm của anh Hào là có thể đấm chết nó rồi!”
“Nhóc còn muốn chết vội như vậy sao?”
“Đúng là không biết tự lượng sức mình ha ha ha ha……”
Đám đàn em của anh Hào mặc sức cười nhạo Yến Ly, mà nhóm hàng xóm chung quanh nghe lén ở trong nhà nghe thấy cũng nhịn không được sốt ruột: Yến Ly bị ngu rồi à? Ngoan ngoãn đưa hết đồ cho chúng không phải là được rồi sao? Tại sao phải mấy chuyện ngu ngốc này?! Cậu ta chết không sao, nhưng đừng chọc đám người này nổi giận, đến lúc đó lại liên lụy đến đám hàng xóm bọn họ!
Liễu Tinh hơi rũ mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, gã không ngờ Yến Ly lại ngu như vậy.
Anh Hào nghe đám đàn em ca ngợi thực lực của gã, nhịn không được khinh miệt mà nhìn Yến Ly: “Mày xác định muốn đánh với tao? Tôi nói cho mày biết nhé nhóc con, tao chính là dị năng hệ cường hóa, cái gậy này của mày đánh tao cũng chỉ gãi ngứa mà thôi!”
“Tôi xác định, tôi và anh đánh ở trong phòng, những người khác không thể vào làm phiền chúng ta, chờ ở bên ngoài.” Yến Ly vững vàng bình tĩnh mà nói.
Anh Hào hừ lạnh một tiếng, đông ý.
Yến Ly kêu mẹ giữ súng giùm mình, trông đám đàn em ở cửa không cho chúng đi vào, hai người Yến Ly và anh Hào đơn độc tiến hành một chọi một ở trong phòng.
Yến Ly lấy gậy ra, hít sâu một hơi, cậu bình tĩnh mà nhìn anh Hào, đáy mắt hiện lên một tia phẫn nộ.
Anh Hào vẻ mặt bình tĩnh, gã cũng không cảm thấy Yến Ly có thể tạo thành uy hϊếp gì với gã.
Yến Ly trực tiếp vọt lên, đập mạnh gậy vào bụng đối phương, anh Hào trầm mặt, đưa tay muốn bắt lấy gậy của Yến Ly, Yến Ly sớm đã đoán trước nhanh chóng thay đổi góc độ, bổ thật mạnh vào vai của đối phương!
Nhưng mà, một đòn này dường như không có tác dụng gì đối với thân hình cường tráng của anh Hào, anh Hào chỉ dừng lại một giây, bàn tay không bắt được cây gậy nắm chặt thành nắm đấm vung đến khuôn mặt của Yến Ly!
Yến Ly vừa ra đòn xong thì lập tức lùi lại, né tránh nắm đấm của Hào, chỉ cảm nhận được luồng gió từ nắm đấm vung lên trước mặt của đối phương, hết sức mạnh mẽ đanh thép.
Yến Ly khẽ nhíu mày, xem ra dị năng hệ cường hóa quả nhiên khó đối phó, bên ngoài cơ thể đối phương có dị năng bao trùm, rất khó dùng gậy gây tổn thương cho gã, nếu muốn dùng vũ khí lạnh tạo thành tổn thương cho dị năng hệ cường hóa, chỉ có hai cách ——
Thứ nhất, chờ gã cạn kiệt dị năng, lúc ấy cơ thể của gã sẽ biến thành người bình thường; thứ hai, khiến cho người có dị năng này quên bao phủ dị năng ở trên người; nhưng cách thứ hai tương đối khó, bởi vì những người có dị năng về cơ bản sẽ không quên một điều quan trọng như vậy khi chiến đấu với kẻ thù.
Yến Ly nghĩ đến kế hoạch của chính mình, hơi mím môi, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn anh Hào, tiếp tục xông lên có gắng tiêu hao dị năng của đối phương trước, sau đó, bình tĩnh từng bước dẫn anh Hào đi vào cái bẫy mình đã đặt sẵn.
Yến Ly thở phì phò, cậu bị ép tới trước bàn ăn trong phòng khách phía sau bàn ăn có bức tường, cậu không còn nơi nào để trốn rồi.
Anh Hào nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Yến Ly, nhịn không được lộ ra nụ cười khinh thường, “Sao? Không phải mày nói muốn một chọi một với tao sao? Trình độ thế này mà cũng dám đánh với tao? Chỉ mới trúng có mấy đòn, bây giờ mày không động đậy được rồi nhỉ?”
Yến Ly hơi cắn răng, vừa rồi cậu không thể hoàn toàn né tránh mấy cú đấm của đối phương, cho dù cậu kịp thời lui về phía sau để giảm bớt thế tấn công hoặc chỉ là bị sượt qua, nhưng mấy chỗ bị đánh trúng vừa đau vừa tê, sức của đối phương thật sự là quá mạnh!
Yến Ly thở dốc có chút run rẩy, dùng giọng lạnh lùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Không thử một chút thì sao biết được? Nắm đấm của anh cũng chỉ có thế, đánh lên cũng chả đau chả ngứa gì.”
Sắc mặt anh Hào tức khắc khó coi, thằng nhóc này đã chết đến nơi mà còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ gã?! Bây giờ thằng nhóc này đã hết được chạy thoát rồi, tiếp theo chính là đòn cuối cùng!
Anh Hào nắm chặt nắm tay lao về phía trước, ra sức đánh về phias Yến Ly!
Ngay khi gã sắp đấm vào mặt của Yến Ly, đột nhiên, đối phương biến mất!
Anh Hào giật mình, không kịp rút nắm đấm lại, bởi vì quán tính mà cơ thể cường tráng không tự chủ ngã về phía bàn ăn trước mặt.
“Rầm! Ầm ——” Bàn ăn gỗ bị một lực rất lớn đập gãy từ giữa, đồng tử của anh Hào đột nhiên co rụt lại, phía dưới gầm bàn ăn thế mà có cố định mấy con dao! Mũi dao sắc nhọn chĩa thẳng vào khuôn mặt đang ngã xuống của gã!
Mẹ nó, thằng nhóc kia vậy mà lắp bẫy ở đây!!!
Nhưng, đối phương cho rằng là có thể gϊếŧ gã bằng cách này sao?
Anh Hào nhanh chóng dùng dị năng cường hóa bao trùm ở trước người của mình, tạm thời bỏ phòng vệ ở sau lưng.
Ầm —— Một người đàn ông quá cường tráng ngã xuống, phát ra một tiếng động cực lớn..
Lúc này ở bên ngoài, Yến Hà đang cầm chặt súng ở trong tay, trong lòng lo lắn tình hình của Yến Ly trong nhà; mà đám đàn em của anh Hào không hề lo lắng chuyện thắng thua, đám hàng xóm xung quanh cũng lo lắng đề phòng mà lén mở một cái khe nhỏ để quan sát tình huống.
Đúng lúc này, khi nhóm Quý Sâm, Ôn Mộ Sanh và Bạch Cảnh Chi đến thì chỉ nhìn thấy đám đàn em của anh Hào và Yến Hà, lập tức phát hiện ra không có Yến Ly và tên anh Hào kia; lúc này nhà liền truyền ra tiếng vang cực lớn, bọn họ giật mình ở trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc, chẳng lẽ một mình Yến Ly đánh với tên có dị năng kia? Tiếng động này, chẳng lẽ Yến Ly đã xảy ra chuyện rồi sao?!
Đám đàn em và Yến Hà đứng ở cửa nghe tiếng động này cũng ngây ngẩn cả người, cho nên khi nhìn thấy đám người Quý Sâm lao đến mở cửa, trong lúc nhất thời cũng không kịp hồi phục tinh thần mà ngăn cản, cứ thế mà cùng nhìn vào trong nhà với bọn họ.