Ôi chao, sao mà buồn thế nhỉ?
Đột nhiên tôi muốn ôm Hạt Vừng bỏ trốn.
Vừa thay giày xong thì cửa mở. Thẩm Ngôn đứng ở cửa, tay áo sơ mi xắn lên cao để lộ ra một đoạn cổ tay trắng hồng, nhìn thoáng qua còn thấy nổi cả gân xanh.
Không được nhìn! Không nhìn thì sẽ không thèm khát!
"Điềm Điềm, em dậy sớm vậy làm gì? Không phải em thích ngủ nướng sao?"
Tại sao Thẩm Ngôn lại biết tôi thích ngủ nướng?
Tôi còn chưa trả lời, anh cúi đầu nhìn xuống chân tôi: "Em định ra ngoài sao?"
Nghĩ lại thì đây là nhà tôi mà, tôi làm gì vậy chứ?
Tôi ôm Hạt Vừng, vênh mặt, chỉ tay vào Thẩm Ngôn: "Cho anh mười phút, vào thu dọn hành lý rời khỏi đây."
Thẩm Ngôn cau mày: "Điềm Điềm, xuống khỏi giường rồi là định rũ bỏ trách nhiệm sao? Hử?"
Anh từng bước tiến đến, chặn tôi ở lối ra vào.
Thấy tình hình không ổn, Hạt Vừng đang nằm trong lòng tôi đột nhiên vùng vẫy thoát khỏi tay tôi, chạy biến đi.
"Anh, anh đừng có nói nhảm."
Tôi cố gắng bình tĩnh, đưa mọi thứ quay về quỹ đạo của nó.
Cô gái mà anh thích vẫn đang đợi anh.
Tôi cụp mắt xuống, cố che đi sự thất vọng ngập tràn trong mắt.
"Nói nhảm? Chân em lạnh, anh ủ ấm. Em bị lạnh, anh đắp chăn. Điềm Điềm, em định bỏ anh sao?"
"Tôi..."
"Ôi chao, tức chết tôi rồi. Tô Điềm Điềm, mẹ nói cho con biết, nếu con dám bỏ Tiểu Ngôn, mẹ sẽ vặn đứt tai con đem cho bố nhắm rượu."
"..."
Tôi ngước lên, mẹ tôi và mẹ Thẩm Ngôn đang đứng ở cửa thang máy.
Thôi xong!
Đầu tôi như bị ai đổ cả thùng keo dán vào*, tôi choáng váng vô cùng.
*ý nói đầu óc trì trệ, không còn suy nghĩ được gì.
Tôi muốn giải thích nhưng mẹ tôi lại từ chối cho tôi cơ hội này.
Mẹ tôi một tay âu yếm ôm cánh tay Thẩm Ngôn, một tay kéo mẹ của anh cùng đi vào nhà, để lại tôi, con gái ruột của mình, một mình trước cửa hứng chịu gió lạnh.
"Tiểu Ngôn, con yên tâm. Nếu con với Điềm Điềm đã thân thiết đến mức này rồi, dì nhất định sẽ không để con tủi thân."
"Mẹ ơi!"
Tôi yếu ớt lên tiếng, cố gắng chặt đứt dòng suy nghĩ mơ mộng của mẹ.
Đáng tiếc, mẹ tôi còn không thèm liếc tôi một cái.
Thẩm Ngôn nhìn tôi một cái, sau đó chậm rãi nghiêm túc nói: "Dì, mọi chuyện đều nghe dì quyết định ạ."
"..."
Mẹ tôi ngay lập tức lấy điện thoại di động ra và gọi cho bố.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, hai bên phụ huynh đã tập trung đầy đủ trong phòng khách nhỏ nhà tôi.
Thẩm Ngôn và tôi đứng đối diện với bốn người họ, lắng nghe họ vui vẻ thảo luận về hôn sự.
Tôi không có cách nào chen ngang vào được.
Dì Thẩm ơi, dì có bỏ quên điều gì rồi không ạ?
Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể giật mạnh góc áo của Thẩm Ngôn, chuẩn bị ngả bài với anh.
Thẩm Ngôn hơi nghiêng người sang, trong mắt mang ý cười, trầm giọng: "Thiên Bảo, yên tâm, có anh ở đây."
Một câu nói vừa rồi thành công khiến bốn người đang ngồi trên sô pha đều quay lại nhìn tôi, đặc biệt là ánh mắt của mẹ tôi, rất sắc bén.
Tôi ớn lạnh, vội vàng cúi đầu xuống.
Ha, không có ai hiểu cho tôi.
Ngày trước, bố tôi rất muốn có con gái, cuối cùng khi có được tôi, ông đã rất vui mừng nên đặt tên tôi là Tô Thiên Bảo, ngụ ý tôi là báu vật trời cho.
Hay thật!
Đâu có ai hiểu được nỗi khổ của tôi khi rõ ràng bản thân là một cô bé dễ thương, trắng trẻo lại luôn bị gọi "Thiên Bảo, Thiên Bảo" cả ngày chứ.
Khi đã có nhận thức rõ ràng hơn, tôi đã khóc ầm ĩ, bắt bố tôi phải lên cơ quan cảnh sát làm thủ tục đổi tên cho tôi. Chính là cái tên "Tô Điềm Điềm" bây giờ.
Tôi là Tô Điềm Điềm, không phải là Thiên Bảo đần độn.
...
Chả trách tôi cứ cảm thấy Thẩm Ngôn có gì đó sai sai.
Vì căn bản cái tên này không hề bị mất trí nhớ!
Thông tin mà Giang Tưởng thu thập được hoàn toàn sai! Cái con lợn này, cả ngày chỉ biết ăn với ngủ và bám riết Lâm Dịch.
Trong đầu tôi đang âm thầm gi/ết thịt con lợn kia thì đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, giơ lên trước mặt.
Đứng đối diện với tôi, Thẩm Ngôn quỳ xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung tinh xảo và mở ra.
Wow! Đẹp quá!
"Điềm Điềm, anh yêu em!"
"Nếu em hỏi anh, tình yêu này bắt đầu từ khi nào, có lẽ là lần đầu tiên em đi loạng choạng bước về phía anh, cũng có thể là khi em nắm lấy tay anh, cười với anh, sau đó đặt món thạch ngô yêu thích của em vào lòng bàn tay anh và nói với anh rất ngọt ngào."
"Anh vẫn luôn chờ đợi em lớn lên, cho dù trong quá trình chờ đợi ấy có thăng trầm, khúc mắc và tai nạn, cũng sẽ không làm giảm đi tình yêu của anh dành cho em."
"Điềm Điềm, lấy anh nhé?"
"Hạt Vừng sẽ là tài sản chung hai vợ chồng, không phải của riêng anh nữa mà còn là của em."
Ôi!
Trước mắt tôi như có một lớp sương mù che phủ.
Thẩm Ngôn, anh giỏi lắm! Lấy mèo lẫn nhan sắc làm mồi nhử, rất linh hoạt!
Ai mà chịu được chứ?
Ha ha.
Trước sự chứng kiến của bốn vị phụ huynh, Thẩm Ngôn đã đeo chiếc nhẫn kim cương tượng trưng cho lời hứa và sự vĩnh cửu vào ngón áp út của tôi.
Chiều hôm ấy, hai chúng tôi bị bố mẹ hối thúc đi lĩnh chứng.
Nhìn vào ngày trên giấy đăng ký kết hôn, tôi mới phát hiện ra hôm nay là sinh nhật của tôi, theo âm lịch.
Tôi đột nhiên cao hứng, ôm chầm lấy Thẩm Ngôn, hôn lên má anh một cái. Sau đó...
Thẩm Ngôn lái xe về nhà rất nhanh, vừa bước vào nhà, anh đã lập tức đặt xuống mặt tôi một nụ hôn.
Đóng cửa lại chính là chiến trường.
Tôi thở hổn hển dựa vào người anh: "Thẩm Ngôn, anh đừng ở đây..."
"Em gọi anh là gì cơ?"
"Ông xã!"
Thẩm Ngôn mỉm cười đầy mê hoặc: "Bà xã, ngoan, anh muốn nhìn em mặc bộ đồ màu đen kia."
"..."
Ngọn lửa trong mắt anh hiện lên rất rõ.
Aaa, xấu hổ quá!